Dịch giả: One_God Mà ngay lúc này, dù là Đoan Mộc Vũ hay là Tác Ly đều không còn sức để đuổi theo. Cũng may qua trận đánh vừa rồi quỷ vật kia đã bị trọng thương, nếu không sợ rằng lành ít dữ nhiều. Ném Đà Cung trong tay, Đoan Mộc Vũ ngồi phịch xuống đất, hai chân mêm nhũn cả ra. Sau đó hắn quay sang nhìn Tác Ly đang ôm Trình Nguyệt mà gào khóc, phảng phất như cả trời đất đều sụp xuống rồi! "Nàng không chết đâu, chỉ bị nội thương một chút, pháp lực tiêu hao quá độ mà thôi. Kinh mạch tuy hỗn loạn nhưng không có vấn đề, hô hấp suy yếu tạm thời bế khí nên bị ngất đi thôi." Đoan Mộc Vũ im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng. "Ngươi, tên khốn kiếp. Không phải ta đã nói ngươi phải chiếu cố nàng cho thật tốt sao? Không phải ta bảo các ngươi chạy đi sao?" Tác Ly nhảy dựng lên, nhào đến nắm cổ áo Đoan Mộc Vũ đấm một phát. Hôm nay vị sư muội lớn lên từ nhỏ với hắn, được hắn thương yêu xem như bảo bối bị thương đã khiến cho vị công tử vẫn luôn khiêm nhường này mất đi lý trí, hoàn toàn bạo nộ. Đoan Mộc Vũ không hề đánh trả hay chống cự. Mới vừa rồi hắn bắn liền một lúc gần hai trăm mũi tên, rồi còn dùng kiếm chém giết thi quỷ; nhất là mũi tên cuối cùng kia đã làm hắn đại thương nguyên khí. Đương nhiên cái lý do quan trọng là thân thể hắn thật sự quá yếu, giống như con sâu cái kiến, không chịu nổi lấy một kích! Nhưng cho dù có sức chống đỡ đi nữa thì Đoan Mộc Vũ cũng sẽ không làm như vậy. Hắn tựa như một cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi trong thiên địa, sống chết tùy duyên! Khuất nhục hay thắng bại cũng có làm sao? Có xem qua nhiều cũng không hơn được điểm nào! "Sư huynh..." Giọng nói suy yếu đến cực điểm của Trình Nguyệt đã khiến Tác Ly khôi phục lại một chút bình tĩnh. Hắn lập tức ném Đoan Mộc Vũ đi như ném bao rác, xoay người liền bước đến gần Trình Nguyệt rồi ôm nàng mà khóc. Có thể thấy địa vị cô bé này ở trong lòng hắn rất cao. "Tiểu...tiểu huynh đệ không sao chứ?" Bên này, lão Trần mặt mũi tèm lem đang cẩn thận đỡ Đoan Mộc Vũ dậy. Trong lòng lão đan xen cảm xúc thấp thỏm lo sợ cùng với mừng như điên. Đoạn thời gian vừa qua tuy rằng không dài nhưng lại kích thích nhất cuộc đời của lão, nhất là tình cảnh lão tuyệt vọng hoàn toàn. "Cám ơn, ta không sao!" Đoan Mộc Vũ gật đầu rồi xoay người bước đi, hòa mình vào màn đêm. Hắn khiến lão Trần vô cùng kinh ngạc với biết bao thắc mắc trong đầu - Tên đầu gỗ này lại... lại cám ơn ta! ―――――――――――――――― Lửa trại lại được đốt lên lần nữa, hàn khí tuy nặng nhưng khắp mọi nơi trong doanh địa đều có khí thế ngất trời. Tất cả đều đang kích động không ngớt, đại thương đầu thậm chí còn lấy ra một trăm vò rượu ngon để mọi người chè chén say sưa. Đám trung thương tiểu thương thậm chí còn đưa lên các loại lễ vật. Lần này, Tác Ly và Trình Nguyệt hoàn toàn được mọi người tôn kính; bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy kiếm quang sáng lạn mà cổ quái của Tác Ly, còn có một chưởng kinh diễm của Trình Nguyệt nữa. Nghe nói đây hình như là "chưởng tâm lôi khởi" gì gì đó, là thần thông bí truyền của người tu hành. Về phần Đoan Mộc Vũ, mặc dù vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ cho mọi người như trước nhưng với nhãn lực của đám con buôn thì không thể nhìn ra được điểm gì đặc biệt nên vị trí của hắn hiển nhiên xếp sau Tác Ly và Trình Nguyệt - sao thằng ngốc kia có thể đứng ngang hàng với hai vị cao nhân tu hành được. Đương nhiên Tác Ly, Trình Nguyệt hay Đoan Mộc Vũ đều không để ý đến mấy vấn đề vớ vẩn này. "Đoan Mộc huynh, thật... thật ngại quá! Mới nãy, mới nãy... hay là, ngươi đánh ta lại đi!" Bên cạnh một đống lửa đang cháy hừng hực, Tác Ly đang cực kỳ xấu hổ, ngượng ngùng nhận sai với Đoan Mộc Vũ. Lúc trước vì hắn bị kích động nên mới có hành vi như vậy, cũng bởi vì Trình Nguyệt đối với hắn không chỉ là sư muội cùng lớn lên từ nhỏ mà sinh mạng của nàng so với mạng hắn còn trọng yếu hơn. Cho nên trong lúc nhất thời hắn đã phát cuồng, thậm chí còn không thèm quan sát đánh giá tình hình. Mà cho dù hắn có xem xét thì cũng không nghĩ được rằng Trình Nguyệt còn sống. Điểm này, nếu Đoan Mộc Vũ không nói thì chẳng ai biết. "Không sao cả!" Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, mặc dù mặt mũi bầm dập, chật vật không thôi nhưng vẻ mặt hờ hững kia không hề thay đổi chút nào. "Như vậy sao được! Nhất định ngươi phải đánh ta, không thì lòng ta yên ổn không được!" Tác Ly kiên quyết nói. Hắn là loại người khiêm tốn nhún nhường nên không cho phép bản thân làm một việc không đúng với lương tâm được. Đoan Mộc Vũ im lặng, không thèm để ý đến lời Tác Ly nói. Điều này khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ. Bất đắc dĩ, Tác Ly không thể làm gì khác hơn là lấy trong ngực ra một khối ngọc bội hình đám mây, không thèm nhìn mặt Đoan Mộc Vũ, mạnh mẽ nhét vào tay hắn. "Ngươi không đánh trả thì tùy nhưng đúng là do ta sai trước, chuyện này không thể nào bỏ qua khơi khơi được. Cửu Văn Ngọc Bội này do chính tay đại sư huynh ta luyện chế. Nếu liên tục đeo trên người thì có thể tẩm bổ tinh khí, huyết mạch, có thể kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa còn có thể cảm ứng yêu khí, quỷ khí. Hôm nay ta tặng nó cho ngươi, còn nữa, cho dù có thế nào thì ngươi vẫn là bằng hữu của Tác Ly này!" "Này tên ngốc, mới vừa rồi là do sư huynh ta lỗ mãng nhưng huynh ấy cũng chỉ vì lo cho thương thế của ta mà thôi, ta cũng phải nói lời xin lỗi ngươi. Ngoài ra, chúng ta có thể đánh bại quỷ vật cường đại này thì phải đa tạ ngươi rồi!" Sắc mặt Trình Nguyệt tuy tái nhợt như cũ nhưng chợt gật đầu nói. Nàng không hề giấu diếm Tác Ly chuyện Đoan Mộc Vũ vẽ ấn lôi chưởng trong tay mình. "Đúng rồi! Đoan Mộc huynh, ngươi giấu diếm huynh muội chúng ta đến khổ. Ngươi còn nói ngươi không phải là người tu hành, nếu mà đúng thế thì làm sao có thể hiểu rõ ấn lôi chưởng này? Chỉ là ta còn chưa rõ một việc, thần thông này lợi hại như thế sao ngươi không tự mình sử dụng? Còn chuyện này nữa..." Vẻ mặt Tác Ly do dự một hồi, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng cắn răng mở miệng: "Thật ra ta không rõ một chuyện là cái đêm đầu tiên các ngươi gặp năm trăm thi quỷ thì chắc hẳn ngươi đã biết quỷ vật này tồn tại. Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào thì có thể chối bỏ trách nhiệm. Với biểu hiện cùng với kiến thức hôm nay của ngươi cũng đủ để chứng minh ngươi nhận ra lại lịch quỷ vật này. Nếu lúc ấy ngươi lên tiếng cảnh cáo thì mọi việc đã không đi xa đến thế! Mặc dù thực lực ngươi không tệ, ta cũng kết bằng hữu với ngươi nhưng chuyện này ta không sao giải thích được?" "Sư huynh!" Thấy Tác Ly nói xong thì rất kích động, Trình Nguyệt không khỏi lo lắng mà gọi. Vị sư huynh này cái gì cũng tốt nhưng chính là người không chịu được giả dối, mọi việc phải rành mạch rõ ràng! Nàng tin tưởng Đoan Mộc Vũ là người tốt, hẳn vì hắn có nỗi khổ khó nói nên mới phải giấu diếm nên vì vậy rất lo lắng sợ sư huynh gây ra chuyện. Song sự lo lắng của Trình Nguyệt không thể nào xảy ra. Đoan Mộc Vũ chỉ liếc nhìn Tác Ly đang kích động một cái rồi thôi, vẻ mặt không có lấy một chút thay đổi. Chẳng qua hắn thuận tay cầm lên một vò rượu ngon rồi uống ào ào rồi lại khôi phục vẻ im lặng. "Ngươi...ngươi...ngươi, đây là cái thái độ gì của ngươi thế hả?" Tác Ly dở khóc dở cười, hắn chưa từng gặp ai cổ quái như Đoan Mộc Vũ đây. "Được rồi! Sư huynh, tên ngốc cũng không phải người xấu đâu! Huynh tức giận như thế để làm gì?" Trình Nguyệt nhịn không được liền che miệng cười, gương mặt tái nhợt càng tô thêm vẻ yếu đuối của nàng. "Haizzz, ta cũng biết hắn không phải là kẻ xấu. Không phải ta đang muốn giúp hắn sao? Hắn còn nhỏ tuổi mà bộ dáng của hắn dường như không bao giờ biết cười, không thèm quan tâm đến những thứ xung quanh. Còn nữa, người khác đánh hắn chẳng thèm đánh lại, mắng hắn hắn cũng chẳng cự cãi. Nếu là bằng hữu của ta thì ta phải lo lắng chứ! Ta thật sự lo lắng nếu có một ngày hắn không nghĩ ra chuyện gì thì có lao đầu xuống vách núi tự sát không nữa? Hắn lầm lầm lì lì giống y khúc gỗ, không, nói hắn là khúc gỗ thì chính là đang xỉ nhục khúc gỗ. Hắn là tảng đá, một tảng đá vừa thối tha vừa ngang bướng!" Tác Ly thờ phì phò, nói xong rồi quay đầu đi. "Sư huynh, tên ngốc còn nhỏ mà. Ta vừa mới nghe lão Trần nói tên ngốc được một vị đại tẩu hảo tâm cứu ở ngoài thành Tề Châu, cho nên mới ở trong thương đội làm công; hắn thực sự quá đáng thương. Hiện tại nếu hắn không muốn nói đến những việc này thì thôi đi." "Tên ngốc, ngươi làm công sao có thể làm suốt đời được. Không bằng ngươi theo chúng ta về Phù Vân Sơn xem sao. À, nhìn ngươi chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi nhỉ? Cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sau này có ai bắt nạt ngươi thì ta giúp ngươi báo thù!" Trình Nguyệt cười hì hì mà nói. "Đương nhiên nếu có động thủ thì ta chắc đánh không lại ngươi, nhưng ta có thể dạy phép thuật cho ngươi mà!" "Sư muội, ngươi....." Vẻ mặt Tác Ly cổ quái, lập tức lắc đầu nhưng không hề nói thêm gì. Bởi vì theo lời Trình Nguyệt giải thích lúc trước thì uy lực của lôi chưởng kia không hề yếu, cùng mọi việc sau này đủ để hắn xác nhận - Cho dù bản thân Đoan Mộc Vũ không có pháp lực thì trình độ hiểu biết về pháp thuật của hắn đã ở trên hai người bọn họ. Song chắc Đoan Mộc Vũ không có pháp lực nên mới mượn tay Trình Nguyệt thi triển lôi chưởng kia, lại mượn pháp lực của Trình Nguyệt làm uy lực thanh kiếm tăng mạnh. Nhưng như vậy thì lại có vấn đề, bản thân Đoan Mộc Vũ nắm giữ lôi chưởng cường đại như thế thì theo lý thuyết hắn phải hiểu thuật tu hành mới đúng, vậy tại sao hắn không tu luyện? Cái vấn đề này Tác Ly không cách nào hỏi thăm được. Cho dù Tác Ly có đi hỏi thì với tính cách Đoan Mộc Vũ thì sợ hắn cũng không trả lời bất kỳ câu nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]