Tôi cứng đờ cả người, thờ ơ hỏi lại: “Không phải sao?”
Chu Khinh Nghiên cười lạnh lùng, không nói tiếp mà chỉ quay người rời đi.
Tốt xấu gì thì cả hai cũng là bạn từ thời tấm bé, dù hiện giờ có đối chọi như nước với lửa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chắc là cậu ấy sẽ không khiến tôi mất hình tượng.
Bóng lưng Chu Khinh Nghiên biến mất sau cánh cửa kính của căng tin.
Tôi rũ mắt, cố gắng kiềm lại sự khó chịu mơ hồ nơi đáy lòng, rồi quay đầu nở một nụ cười khó đoán với Dư Dao.
“Thấy chưa, tớ nói rồi mà.”
Dư Dao quả nhiên vô cùng khiếp sợ. Cô ấy đứng như trời trồng, vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là đang vô cùng nghi hoặc.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của tôi chỉ kéo dài chưa tới năm phút.
Bởi vì khi tôi và Hứa Đào vừa ngồi được xuống một chỗ trống gần cửa, ăn được hai miếng cơm thì Chu Khinh Nghiên quay lại.
Hơn nữa, cậu ấy còn không đi một mình.
Bên cạnh cậu còn có một dáng người quen thuộc, là một nữ sinh cao gầy, đang nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
“Khương Vọng, đã lâu không gặp.”
Bởi vì quá mức kinh hãi, đôi đũa ăn một lần mà tôi đang nắm trong tay bị gãy làm đôi.
“Trình Vi? Sao cậu lại ở chỗ này?”
Cô ta gật đầu, cười cong cả mắt:
“Tớ tới trình diễn, mà rồi lại nhớ ra cậu và Chu Khinh Nghiên đều đang ở trường nên tiện thể đến tìm các cậu chơi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627398/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.