Hứa Đào cầm miếng pizza trên tay, mãi chưa thể lấy lại sự bình tĩnh.
“Rồi sao, cậu đánh Chu Khinh Nghiên luôn hả?”
Tôi hút một ngụm nước cam, vẻ mặt nặng nề, gật đầu: “Không những thế tớ còn cưỡi hẳn lên người cậu ta, vừa đánh vừa gào lên rằng tớ sẽ nghỉ chơi với cậu ta, cả đời này sẽ không bao giờ làm hòa với cậu ta nữa, về sau có kết hôn cũng không mời tới dự.”
“Có người ở gần đó đã quay lại cảnh này rồi đăng nó lên diễn đàn trường.”
Từ trận chiến đó mà tiếng xấu của tôi lan xa.
Hôm đó Chu Khinh Nghiên bị tôi đánh cho bầm của mắt, không những vậy mà tay áo cậu ta còn dính đầy nước mắt nước mũi của tôi.
Phụ huynh hai bên đều bị gọi đến trường. Mẹ tôi lườm tôi một cái rồi quay sang hỏi han Chu Khinh Nghiên.
Cô Chu thì lại vỗ về, an ủi đứa đang thút thít, nước mắt tèm lem là tôi: “Con đừng khóc mà Khương Khương, để tối về cô xử nó cho con nhé.”
Chu Khinh Nghiên dùng giấy ăn bụm lấy chỗ mắt bị bầm, khẽ liếc sang chỗ tôi: “Con không sao đâu ạ.”
“Khương Vọng khóc nấc cả lên rồi, cô hỏi thăm bạn ấy đi ạ.”
Từ đó trở đi, tình bạn giữa tôi và Chu Khinh Nghiên tan thành mây khói.
Trước mặt hai mẹ, chúng tôi vẫn cố giữ hòa khí với nhau.
Nhưng khi chỉ còn hai đứa, mãi cho tới tận khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi vẫn không chịu nói một câu nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627395/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.