Ngày 22 tháng Chạp, tôi tạm biệt Hứa Đào rồi ra khỏi trường cùng Chu Khinh Nghiên.
Chúng tôi đi tàu cao tốc về, chỉ mất hai giờ đã đến nơi.
Trước khi xuống tàu, tôi nhấn mạnh lời cảnh cáo Chu Khinh Nghiên: “Chuyện chúng ta yêu nhau đừng nói gì với mẹ tớ và cô Chu vội.”
Cậu ấy lườm tôi: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm với tớ à?”
“Cứ nói bóng nói gió trước đi đã, để bọn họ chuẩn bị tâm lý.”
Mẹ tôi vẫn còn đang cố làm cho xong việc ở công ty cho nên cô Chu lái xe tới đóng chúng tôi.
“Hai đứa không ăn đồ trên tàu cao tốc nên chắc giờ đói lắm hả?”
Cô Chu cười híp cả mắt, xoa đầu tôi, “Cô đã làm món chân giò kho mà con thích, còn có cả gà quay hạt dẻ với canh cá đậu hũ nữa, cô cho hết vào nồi giữ ấm rồi.
Chu Khinh Nghiên đứng sau tôi, phụng phịu nói: “Còn con thì sao?”
“Con ấy hả? Có gì ăn nấy chứ còn sao nữa.”
Tôi và Chu Khinh Nghiên cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Cô Chu vừa lái xe vừa hỏi thăm liên hồi:
“Khương Khương sao đợt này gầy thế con, có phải thi cuối kỳ quá mệt không? Cô mua cả anh đào nhập khẩu với dâu tây Đan Đông nữa đấy, rửa sạch hết rồi, lát về đến nhà là có thể ăn ngay.”
“Dạo gần đây Chu Khinh Nghiên ở nhờ chỗ con, chắc là đã gây phiền hà nhiều rồi đúng không?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Chu Khinh Nghiên đã cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627383/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.