Tối hôm đó, Chu Khinh Nghiên ở hẳn bên nhà tôi luôn.
Sáng sớm hôm sau, chưa gì mẹ tôi đã dựng tôi dậy để sang phụ cô Chu nấu cơm.
Tới gần trưa, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Hai bà mẹ chia nhau rửa rau và thái đồ ăn, Chu Khinh Nghiên thì đang xử lý hải sản, có mỗi tôi đang nhàn rỗi, vì vậy tôi đã ra mở cửa.
Lúc đi ngang qua bếp, tôi còn tiện tay cầm hai quả quýt, chuẩn bị bóc để ăn.
Kết quả, vừa mở cửa ra tôi đã thấy hai người quen đang đứng ngoài.
Đó là Trình Vi, cùng với bố đẻ của Chu Khinh Nghiên – Lương Hạo.
Thấy tôi, vẻ tươi cười dịu dàng trên mặt Trình Vi lại vỡ nát lần nữa.
Còn bố của Chu Khinh Nghiên thì cau mày đánh giá tôi.
Tôi quay đầu hô một câu: “Bé yêu ơi, nhà có khách nè!”
Sau đó tôi cười thật tươi, đưa cho mỗi người một quả quýt: “Mỗi người một quả, ăn đi đừng ngại.”
Thấy tâm trạng Trình Vi không tốt là tôi lại thấy phấn khởi.
Chịu thôi, tôi chính là một người hẹp hòi như vậy đó.
Chu Khinh Nghiên lau khô tay rồi đi ra. Thấy người đứng ngoài cửa là bố mình, sắc mặt cậu ấy lạnh lẽo trong nháy mắt: “Ông tới đây làm gì?”
“Con là con trai bố, bố không thể tới thăm con được à?”
Ông liếc mắt một cái, Trình Vi liền đưa ra hộp quà tổ yến và vang đỏ, đặt lên quầy bar:
“A Nghiên, đây là quà mà thầy và tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627382/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.