Bà không ngừng cằn nhằn việc Tống Cận Trạch lâu nay không đến thăm bà khiến bà hằng ngày đều mong nhớ. Ngoài miệng bà luôn cằn nhằn nhưng thực chất là đang quan tâm đến anh, bà nhìn trước rồi lại ngó sau sau đó lại tự mỉm cười nhưng ngay lập tức bà nghĩ đến điều gì lại thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
- " Tìm được cháu dâu cho bà chưa??? ".
Khi nào Tống Cận Trạch đến thăm bà, bà đều sẽ nhắc đến vấn đề " có cháu dâu cho bà chưa", mỗi lần bà nhắc đến anh đều né tránh nhanh chóng đổi chủ đề nhưng lần này không cần phải né tránh nữa rồi.
Tống Cận Trạch tự tin dỏng dạc nói với bà:
- " Con đã tìm được cháu dâu cho bà rồi ".
Cháu dâu??????
Tần Nguyệt nhìn anh kinh ngạc Tống Cận Trạch tìm được đối tượng tiến đến hôn nhân rồi??? Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, có lẽ trong suốt ba tháng qua anh đã ở bên cạnh người phụ nữ của cuộc đời mình nên mới giao toàn bộ công việc hợp tác của Tần Thị cho. Cô đã dần dần cảm nhận trái tìm mình đã biết đau vì anh nhưng Tần Nguyệt vẫn một mực cho rằng cô chỉ nhất thời thích Tống Cận Trạch quan hệ của hai người sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, cô không nên nghĩ quá nhiều.
Nghe được có cháu dâu, bà vui mừng nắm chặt tay Tống Cận Trạch.
- " Cháu dâu của bà có đến thăm bà không ".
Nhìn nét mặt vội vàng của bà anh bật cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-lam-vo/2584166/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.