Năm giờ chiều.
Mặt trời bị che khuất sau những tầng mây, ánh nắng bị giữ lại trong những tầng mây nhưng vẫn có một vài tia nắng le lói, ánh nắng dịu nhẹ xoa dịu những mệt mỏi trong ngày.
Trong căn phòng, trên giường, hai cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, ngủ một giấc bình yên.
Tần Nguyệt khẽ cựa mình, tìm tư thế mới sau đó tiếp tục giấc ngủ của cô.
Tống Cận Trạch bị “con sâu nhỏ” ở trong lòng làm cho tỉnh giấc, cảnh vật xuất hiện trước mắt vẫn còn có chút mông lung, bàn tay anh khẽ dụi nhẹ vào mắt cảnh vật trước mắt hiện lên rõ ràng, Tống Cận Trạch đưa đôi mắt còn chứa đựng sự mệt mỏi ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã ngã màu anh đoán bây giờ cũng đã năm giờ.
“Con sâu nhỏ” ở trong lòng anh lại cựa quậy, làm lực chú ý của Tống Cận Trạch phải thay đổi, anh nhìn người trong lòng liền nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cô thập phần đáng yêu.
Tống Cận Trạch không nhúc nhích tránh làm cho Tần Nguyệt thức giấc, vẫn giữ nguyên tư thế ngắm nhìn cô ngủ, chút một Tần Nguyệt trở mình, lại dụi vào lồng ngực anh như một con mèo nhỏ.
Đợi đến khi Tần Nguyệt thức giấc đã là nữa tiếng sau.
Căn phòng cũng đã có hơi chút tối, cô làm vài hành động khiến cơ thể thoải mái sau một giấc ngủ, rồi sau đó mới nhìn đến người bên cạnh. Tần Nguyệt đưa tay chọt chọt vào lồng ngực anh, người bên cạnh không có chút phản ứng, cô nghe được hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-lam-vo/2584128/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.