“Thiếu gia ngài lo chúng ta bị giết người lấy hàng sao?” Lão Lý nóixong sau lại cười phá lên,“Ngài đây lo lắng nhiều quá! Người ta chuyểnhàng đều phải mời tiêu sư hộ tống, duy nhất chỉ có hàng hóa Cưu giachúng ta không cần đưa theo người, không cần đeo đao, chỉ cần một mặt lá cờ là đủ rồi!”
“Gì nha,danh tiếng Cưu gia dùng được như vậy sao?” Cưu Minh Dạ bậtcười, hắn cũng là người họ Cưu nhưng không có phần tự tin như lão Lý .
“Đương nhiên! Ai chẳng biết Cưu gia đang làm gì! Chúng ta chính làlàm nghề y cứu người mua bán chưa từng thẹn với quá ai, nếu họ lấy hàngcủa chúng ta, làm bị thương người của chúng ta trừ phi tim hắn là màuđen, trừ phi hắn muốn làm người trong thiên hạ ghen ghét mình, tiếp theo nói đến chính là Vương gia cũng cho ta mấy phần mặt mũi, những đám chómèo trên đường có năng lực bao nhiêu chứ, Vương gia còn giúp chúng tahắn dám đoạt sao?”
“Nói hợp tình hợp lý, trừ phi người đến là Thiên Vương lão tử hoặclà đầu óc không bình thường,bằng không đội ngũ chúng ta nhất định là antoàn?”
“Minh Dạ thiếu gia, lời ngài nói hơi kỳ quái đấy! Bất quá ngài yêntâm! Con đường này lão đi nhiều năm như vậy cho tới bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì!”
“A!”
“Ngài làm sao vậy?Vết thương lại đau sao?”
“Đâu chỉ là vết thương đau , bổn thiếu gia hiện tại là chân đau, thắt lưng đau, cổ đau, đầu lại đau đến chịu không nổi !”
Lão Lý hiển nhiên bị hù dọa, vội vàng muốn hỏi hắn có phải sắp chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-truong-phu-nhu-y/1329666/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.