Cưu Minh Dạ vốn rất ít ngồi xe ngựa .
Lúc này đường lên núi gập ghềnh, đi tới là một đoàn xe hùng dũng,đoàn xe còn chưa đến gần đã có thể ngửi thấy hương vị các loại thảo dược hỗn hợp cùng một chỗ từ phương hướng đoàn xe khuếch tán ra.
Đi tuốt đằng trước trên xe ngựa có một lá cờ màu xanh thêu chữ “Cưu”, phàm những người nhìn vào lá cờ này đều biết đây là đoàn xe “Hồi XuânDược Đường” đang vận chuyển thảo dược đến đây, rất nhiều người đã nghequa ý nghĩa của lá cờ này.
Nếu thật ngay cả nghe cũng chưa nghe qua trừ phi hắn không phải sống ở Trung Nguyên .
Hai đời nhà họ Cưu đều là ngự y trong triều, Quý phi nương nương thìkhông cần nói nhưng mà thái hậu cũng từng khen người nhà họ Cưu y thuậtcao siêu, danh xứng với thực “Diệu thủ hồi xuân”.
“Minh Dạ thiếu gia, đi qua ngọn núi này đã nửa ngày, sắp tới kinhthành ngài nhẫn nại một chút núi này đường hơi xóc chúng tôi sẽ tận lựcđi chậm một chút”
Giọng của lão xa phu xuyên thấu màn xe, dẫn tới người bên trong xe lại là một cái thở dài.
Bên trong xe ngựa phủ kín chăn lông mềm mại trái ngược với bên ngoàirất lạnh,nam tử bên trong xe một chân gác lên trên ghế xe còn lưng thìdựa vào vách tường, thỉnh thoảng hắn còn vén rèm xe lên để hóng mát.
Hắn cảm thấy rất nóng a a!
Cưu Minh Dạ bị đè nén trong xe ngựa nhỏ hẹp khiến cho tâm trạng không yên, hắn rất ít ngồi xe ngựa, lần này hoàn toàn là bị đám hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-truong-phu-nhu-y/1329665/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.