“Cô... giỏi thật đấy.” Văn Văn nhận lấy chiếc vali từ tay Triệu Huyền, nhìn cô gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Đây là một sự kiện có xác suất nhỏ. Nếu xác suất xảy ra lỗi của tôi là 0.01, thì xác suất viết đúng 300 con số là (1-0.01) mũ 300, khoảng 0.05. Nghĩa là tôi chỉ có 5% cơ hội giành được phần thưởng mà thôi.”
Triệu Huyền thực hiện một phép tính xác suất đơn giản.
“Tất nhiên, phép tính này không chính xác. Vì trong bộ não con người còn nhiều yếu tố không chắc chắn. Nhưng... trò chơi số học ở huyện này tôi chưa từng thua bao giờ cả.”
Triệu Huyền tự tin nhìn thẳng vào mắt Văn Văn, không ngại ngùng, không e dè, trông cô lúc này như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
“Giỏi quá!” Văn Văn cũng không tiếc lời khen ngợi. Triệu Huyền như một con cáo đang cong đuôi tự hào, vui vẻ hẳn lên.
Thì ra cô rất thích trò chơi số học, Văn Văn cảm thấy mình lại hiểu thêm một chút về Triệu Huyền rồi.
Lúc thanh toán, Triệu Huyền sử dụng tất cả các phiếu giảm giá, màn hình của thu ngân hiển thị hàng loạt điều khoản giảm giá màu đỏ.
Tổng cộng chỉ mua hơn 300 tệ một chút. Văn Văn nhìn đống hàng hóa như một ngọn đồi nhỏ trước mặt, tất cả đều đã được cô tính toán rõ ràng.
Đồ dùng hằng ngày của Văn Văn đều do mẹ mua giúp, anh chưa bao giờ tự mua những thứ này, nói gì đến tính toán chuyện giảm giá.
“Lần sau giúp tôi mua ít đồ nhé, đi cùng cô thật là tiết kiệm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-roi-ho-linh/4629676/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.