Đêm hôm Phương Chân Tâm không hiểu Kỷ Vĩnh Đông bị làm sao? Phát điên một hồi sau đó không thấy trở lại phòng ngủ nữa.
Sáng sớm Phương Chân Tâm đi xuống nhà ăn sáng, nhìn thấy Kỷ Vĩnh Đông đang cúi đầu dùng bữa cô có đôi chút kinh ngạc, cứ nghĩ anh ta đi ra ngoài giải quyết chuyện sinh lý rồi cơ.
Phương Chân Tâm vừa ngồi xuống đã chạm phải ánh mắt đặc mùi sát khí từ chỗ Kỷ Vĩnh Đông quét qua, anh ta nghi kỵ người lớn trong nhà nên không dám thể hiện thái độ bằng lời nói, chỉ có thể thông qua cử chỉ điệu bộ thị uy.
Vừa rồi cô tắm rửa một số vết tích thô bạo anh ta để lại trên người vẫn còn đó, nhất là trên cổ cô còn nhìn thấy cả dấu răng hằn sâu, chỉ còn thiếu một bước cô lại lần nữa cùng anh ta chung đụng, nguyên nhân phát tiết của anh ta là gì? Thực sự sợ cô làm hại em họ mình, vậy anh ta cũng đánh giá cô quá cao rồi, có mị lực lớn đến như vậy năm xưa đã không bị vứt bỏ.
Kỷ Lâm Thọ ngẩng đầu quan sát cháu trai cùng cháu dâu, có vài việc trong lòng muốn nói ra nhưng ông dù sao cũng là đàn ông, hỏi trước mặt cháu dâu không được lịch sự cho lắm. Hai đứa kết hôn cũng đã gần 1 năm, tới giờ vẫn chưa thấy có tin vui thật khiến ông ngày đêm mong ngón, nghĩ tới vậy ông chân ông ở dưới gầm bàn không hề do dự đá mạnh vào chân cháu trai, tất cả là tại nó cả ngày mặt nặng mày nhẹ, yếu ớt như người ta một phát bách trúng nó lại chẳng nổi.
"A...Ông nội sao lại đá cháu?" Cẳng chân đau đớn khiến Kỷ Vĩnh Đông thét lớn, gương mặt oan ức không hiểu lý do nhìn ông nội.
"Kém cỏi." Kỷ Lâm Thọ lớn tiếng mắng, sau đó đứng dậy rời đi.
Cái gì kém cỏi? Kỷ Vĩnh Đông ôm chân ngơ ngác, không hiểu mình chọc giận ông nội từ khi nào? Ông ra tay cũng quá nhẫn tâm, cú đá vừa rồi chắc chân anh bị tím bầm rồi.
"Khụ..." Kỷ Vĩnh Đông tự nhiên ho khan, quay mặt đi.
Lúc Phương Chân Tâm cúi xuống lấy thêm cháo, Kỷ Vĩnh Đông loáng thoáng thấy được toàn bộ phần đặc sắc bên trong, chiếc áo ngực đen cùng bầu ngực sữa căng tròn, trên đó còn có vài vết thâm mờ ám do mình để lại, biểu cảm sinh động nói: Mặc cái áo cao vào, cô không biết xấu hổ à?"
"Sao tôi phải che đi, tôi muốn cả thiên hạ này biết anh cầm thú cỡ nào." Lấy cháo xong Phương Chân Tâm ngồi lại vị trí cũ. Cô cứ nghĩ Kỷ Vĩnh Đông đang nói tới mấy cái trên cổ mình, bàn tay đặt trên cổ nở nụ cười tươi.
"Ngang ngược, tùy cô thích để người khác nhìn miễn phí thì cứ việc." Chất giọng Kỷ Vĩnh Đông mang màu sắc quỷ dị, kết thúc bữa sáng. Anh thầm mắng bản thân mình mới thế mà đã nổi thú tính.
Phương Chân Tâm quay lại nhíu mày nhìn theo sau lưng Kỷ Vĩnh Đông, cô lơ ngơ không hiểu ý anh ta nói vậy là sao? Cho đến khi nhìn thấy phần hở hang trước ngực mình, không rõ từ khi nào cổ áo lại bị trễ xuống, may mắn chỉ có cô và anh ta trên bàn ăn, không thì sau này sao có mặt mũi gặp ai.
Phương Chân Tâm mồm dù nói để cho người khác nhìn, nhưng lại không đủ tự tin làm theo lời nói, mở tủ đồ ra chọn tới chọn lui cuối cùng quyết định mặc chiếc áo sơ mi trắng, cài khuy kín áo thành ra chỗ cổ có phần khó chịu, cô đã thử dùng chút phấn phủ che đi, không lạc quan là bao.
Kỷ Vĩnh Đông từ phòng tắm bước ra, thấy Phương Chân Tâm mặc đồ gọn gàng kín đáo, mặc dù có vẻ hài lòng nhưng vẫn vênh mặt lên làm cao.
Cô không quan tâm anh ta thích gì muốn gì, bọn họ chưa từng ngọt ngào như những đôi vợ chồng khác, cãi vã đã trở thành thói quen ở chung, đó cũng gọi là một phần sắc màu hôn nhân.
Hai người một trước một sau lái xe ra cổng, Kỷ Vĩnh Đông thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy Phương Chân Tâm đang đi sau mình, ghét bỏ nhấn ga tăng tốc bỏ cách xa cô.
"Ấu trĩ." Phương Chân Tâm nhìn người nào đó giở thói công tử khẽ mắng, anh ta làm vậy cho ai xem? Đường rộng thế này cô cướp đường của anh ta à?
"Chị Khả Vận đây là bản thiết kế của em, có chỗ nào không ổn chị nhận xét giúp em." Phương Chân Tâm tới công ty lấy bản thiết kế mình bỏ tâm huyết mấy hôm làm ra, đưa cho trưởng phòng, hồi hộp chờ kết quả.
Khả Vận nhận lấy mở ra chăm chú xem từng trang một, cảm thấy từ một nhân viên thiết kế trang phục chuyển sang thiết kế trang sức như thế này là tốt rồi, lâu ngày mài giũa sẽ càng tỏa sáng hơn.
Khả Vận mỉm cười: "Thông qua."
"Cảm ơn chị." Phương Chân Tâm vui sướng cười tươi, cô biết đây chỉ mới là khởi đầu, nhưng được chị ấy công nhận đã quá tốt rồi. Tuy đều là ngành thiết kế nhưng mỗi người có khả năng ở các mảng khác nhau, đối với trang sức trình độ của cô chưa đủ cần phải học hỏi nhiều hơn.
"Ting...Ting."
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Phương Chân Tâm nhìn qua thấy một dãy số lạ, ngần ngại bắt máy:
"Alo ai vậy ạ?"
"Chân Tâm là anh, không làm phiền em chứ? Có thể xuống dưới gặp anh một lát được không?"
Chờ mãi không thấy người bên kia phản hồi Trần Húc nóng vội lên tiếng gọi:
"Chân Tâm."
Nghe thấy câu nói ấm áp quen thuộc, cả người Phương Chân Tâm cứng đờ, Trần Húc phải gọi mấy câu cô mới tỉnh táo lại, cô không rõ anh muốn nói chuyện gì? Nhưng nếu anh đã muốn gặp cô cũng không ngại từ chối, nếu còn ở nhà họ Kỷ bọn họ có lẽ còn đụng mặt.
"Gần công ty em có quán cơm văn phòng, anh ra đó chờ em."
Đồng hồ cũng đã điểm 11 giờ, chờ cả phòng đứng lên đi ăn cơm, Phương Chân Tâm cầm túi xách đi đến chỗ hẹn.
Vừa bước vào cửa đã thấy Trần Húc ngồi bên cửa sổ, ánh nắng bao phủ gương mặt dịu dàng điển trai của anh, đã nhiều năm rồi anh ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn là vẻ đẹp ôn nhu năm nào cô từng si mê.
"Em ngồi đi." Trần Húc nghe tiếng bước chân, ngẩng lên thấy người tới là bạn gái cũ, vội đứng dậy giúp cô kéo ghế.
Cô vừa ngồi xuống, thức ăn cũng được bưng lên, Trần Húc ngập ngừng, câu chị dâu anh không thể nào nói ra được. Bao nhiêu năm cô gái mang nhiều tổn thương năm nào nay đã trở thành người phụ nữ xinh đẹp động lòng, anh vui vì thấy cô hạnh phúc, chỉ là bên trong trái tim vẫn khó chấp nhận sự thật.
"Anh dựa vào khẩu vị năm xưa của em để gọi, nếu đã đổi rồi để anh gọi món khác."
Phương Chân Tâm nhìn đồ ăn trên bàn lắc đầu: "Không có, cảm ơn anh vẫn còn nhớ tới."
Cô vẫn thích những món ăn bình dị mang đậm nét gia đình, nhất là những món rau, dưa mẹ thường hay nấu. Chỉ là không nghĩ ra anh ấy còn nhớ.
Trần Húc ăn không nhiều, mỗi món gắp một chút rồi đặt đũa xuống, dáng vẻ ẩn chứa nỗi niềm nói vu vơ:
"Nhà họ Kỷ đều là người tốt, em gả vào đó anh yên tâm rồi."
"Anh và cô ấy thế nào? Đã kết hôn chưa?" Phương Chân Tâm để ý trên tay anh không đeo nhẫn, giờ mới nhớ anh mấy năm nay cô không hè biết tin tức gì về anh.
"Anh chưa có bạn gái." Trần Húc cười thê lương, có rất nhiều cô gái bước qua đời anh, nhưng chẳng thể rung động, bởi sau khi Phương Chân Tâm đi vào nó đã chủ động đóng chặt.
Sao không phải câu "Anh đã chia tay rồi" Phương Chân Tâm khó hiểu, cô gái năm xưa anh yêu đâu rồi? Bọn họ ít nhất cũng phải có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau chứ?
Trần Húc từng nghĩ lần này trở về có khi gặp lại đã thấy cô ấy dắt theo một đứa nhỏ bên cạnh, tự nhiên anh cảm thấy mình đã đến muộn rồi, lúc cô ấy chia tay bạn trai anh ở đó liệu rằng còn cơ hội, định mệnh sắp đặt thật khéo để cô ấy và anh họ bên nhau.
Trần Húc thở dài nhỏ giọng: "Chân Tâm anh biết chuyện cũng đã qua, nhưng có một câu anh luôn muốn hỏi em."
Ánh mắt Phương Chân Tâm nhu hòa mỉm cười: "Không sao, anh cứ hỏi đi."
"Năm xưa vì sao em lại chọn anh ta mà không phải anh? Anh rất giận mình không thể làm chỗ dựa cho em." Trần Húc không biết mình sai ở đâu, anh đã cố gắng rất nhiều vẫn không thể làm cô ấy tin tưởng dành trọn tình yêu cho mình, để rồi người đó xuất hiện mang cô ấy ra khỏi vòng tay anh.
"Anh ta? Trần Húc em không hiểu." Phương Chân Tâm tự biết mình không bằng những người phụ nữ khác, anh ấy chọn người nào cũng đều hơn hẳn cô, nên chưa bao giờ tự so sánh mình với ai cả, nhưng anh ta trong lời anh ấy là ý gì? Đầu óc cô u mị không thể hiểu.
"Ngày đó em gửi tin nhắn cho anh, nói em đã yêu người khác muốn nói lời chia tay với anh, anh đã suy nghĩ mất cả một đêm vẫn không thể nào nghĩ thông."
Phương Chân Tâm ngờ vực: "Không thể nào, điện thoại em hôm đó đã bị Phương Minh Ngọc đập vỡ rồi."
Bức thư chia tay Phương Minh Ngọc ném cho cô, rồi đến chiếc điện thoại không thể lên nguồn, cô hiểu rồi tất cả mọi chuyện đều là do cô ta sắp đặt. Cô ta xưa nay luôn đố kỵ với những thứ cô có, kể cả anh ấy cũng không ngoại lệ, đây gọi là không ăn được đạp đổ sao?
"Trần Húc em chưa từng gửi đoạn tin nhắn đó, ngoài anh ra em không có ai khác, nhưng thế thì sao chứ? Chúng ta giờ mới hiểu cũng đã muộn rồi."
Phương Chân Tâm cay đắng lên tiếng, cả hai người lúc đó còn rất trẻ suy nghĩ chưa thấu đáo, chỉ biết khóc trong bóng tốt cao ngạo không đi hỏi đối phương nguyên nhân vì sao lại chia tay, để rồi thành ra thế này đây. Để Phương Minh Ngọc hả hê khi thực hiện được ý đồ.
Trần Húc kinh ngạc, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt lại, cảm giác sau khi biết mọi chuyện còn đau hơn chưa biết gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]