Chuyện xảy ra ngoài dự tính, khiến Phương Chân Tâm không còn cách nào khác theo Kỷ Vĩnh Đông quay lại thành phố A.
Lúc mới khởi hành Kỷ Vĩnh Đông rất nhiều chuyện, hết nói mấy câu thâm tình sến súa, lại chuyển sang kể trên trời dưới biển, làm lỗ tai Phương Chân Tâm như muốn thủng luôn.
Cô dùng ánh mắt không mấy thiện cảm ném về phía anh, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bơ luôn ai đó.
Kỷ Vĩnh Đông lải nhải cả một hồi, bỗng nhiên nhận ra bản thân đang tự nói tự nghe. Anh quay đầu sang nhìn cô, tầm mắt đặt nơi sườn mặt tĩnh lặng.
Anh không rõ cô đã ngủ hay còn thức, trong giọng nói mang theo tia nuông chiều hỏi thử: "Em buồn ngủ à?"
Đợi chờ một hồi không nhận được câu trả lời, anh cười chua xót cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, từ một người đàn ông lãnh đạm trở thành vứt bỏ liêm sỉ ra sức lấy lòng phụ nữ. Kỷ Vĩnh Đông mất mát, biết ý chuyên tâm lái xe.
Trong xe không khí có phần trầm lặng, Phương Chân Tâm nhìn vào gương chiếu hậu, xóm làng đơn sơ dần bị bỏ lại phía sau, ngực cô dâng lên một thứ cảm xúc rất khó tả.
Cô biết mình không thuộc về nơi đó, nhưng thành phố A cũng chẳng phải nhà của cô, đất nước rộng lớn như vậy, lại không thể cho cô một chỗ để trở về.
Phương Chân Tâm từ từ quay đầu nhìn Kỷ Vĩnh Đông, đáy mắt hiện lên tia khó nói. Có những thứ ví dụ như tình cảm Kỷ Vĩnh Đông dành cho mình, rõ ràng cô cũng rung động nhưng lại chọn lựa cách lẩn trốn, đưa bản thân vào chiếc tủ kín mít rồi khóa chặt mình trong đó.
Chuyện giữa bố mẹ và cả mối tình đầu không trọn vẹn khiến Phương Chân Tâm mất niềm tin vào tình yêu, cô sợ hãi rồi cuộc đời mình cũng như mẹ, biết người đó không còn thuộc về mình nhưng vẫn mãi đau khổ chờ đợi một bóng hình.
Đi được nửa đường, Kỷ Vĩnh Đông nhân lúc đèn đỏ dừng xe, định đánh thức Phương Chân Tâm dậy, không ngờ khi nhìn sang lại chạm phải kinh hỷ bất ngờ.
Sâu trong ánh mắt nhu hòa như nước của Phương Chân Tâm, anh thấy được hình ảnh mình trong đó, Kỷ Vĩnh Đông vui vẻ nở nụ cười tươi nhấc tay xoa nhẹ đầu cô thanh sắc trầm ấm hỏi:
"Đói bụng chưa? Chúng ta vào nhà hàng phía trước ăn cơm nhé."
Phương Chân Tâm giống như kẻ trộm bị bắt quả tang tại trận, vội vàng rời mắt ra hướng khác.
Nghe Kỷ Vĩnh Đông hỏi, cô chần chừ không lên tiếng, thật lòng mà nói với tâm trạng phiền não hiện tại cô không nuốt nổi thức ăn, nhưng nghĩ đến anh đã lái xe suốt bốn giờ, hẳn rất mệt liền gật đầu đồng ý.
Nhận được câu trả lời, Kỷ Vĩnh Đông đánh lái rẽ vào bãi để xe nhà hàng cỡ trung. Do còn phải ngồi thêm vài giờ nữa mới tới nơi nên hai người quyết định gọi mấy món dễ tiêu hóa, vừa văn vừa nghỉ ngơi khoảng sau một giờ đồng hồ lại tiếp tục lên đường.
Cuối cùng sau hơn bảy tiếng đồng hồ chiếc xe cũng đi vào trung tâm thành phố A, thông qua tấm kính trong suốt Phương Chân Tâm nhìn thẳng về phía trước, ấp úng mở miệng:
"Anh đưa tôi tới khách sạn Vĩnh Thịnh được rồi."
Hai từ khách sạn vang lên bên tai, sắc mặt Kỷ Vĩnh Đông nhăn lại, hiển nhiên không vui.
Cô đang muốn thách thức gian hạn của anh? Có nghĩ cũng không thể được, đã tới đây rồi cô đừng mơ tách khỏi anh.
"Từ giây phút này đây em còn nói thêm bất kỳ một câu nào như thế nữa, anh thề sẽ bóp chết em."
Người Phương Chân Tâm ngả ra phía trước, không có dây an toàn giữ lại sợ rằng cơ thể này sẽ bay ra ngoài mất. Cô oán thán mở miệng mắng Kỷ Vĩnh Đông, ngay khi vừa chuẩn bị cất lời gặp ngay sắc mặt không thể đáng sợ hơn của anh, cô thương tiếc mạng sống lập tức ngậm miệng.
Từ thời điểm đó trở đi, cả hai không có bất kỳ một tương tác nào với nhau, Kỷ Vĩnh Đông giữ nguyên bộ mặt than dừng lại trong sân nhà họ Kỷ.
Anh không thèm để ý tới cô, mở cốp xe lấy vali, một đường thẳng tắp kéo vào trong nhà.
Phương Chân Tâm mở cửa bước xuống xe, nhìn theo bóng lưng bất mãn người nào, khẽ cắn môi.
Buổi trưa nhận được tin tức cháu trai gửi tới, nói đang trên đường về nhà, Ông cụ Kỷ hưng phấn ngóng ra ngóng vào, chờ suốt nửa ngày không dám đi đâu, thấy cháu trai bước vào, tia mắt liền hướng ra phía sau tìm kiếm.
"Cháu dâu ông đâu."
Mặt Kỷ Vĩnh Đông gợi đòn, lãnh đạm mở miệng: "Cô ấy ở ngoài."
Thái độ gì vậy? Cái thằng này ăn phải thuốc nổ hay sao? Kỷ Lâm Thọ chướng mắt với cháu trai, nhấc chân ra cửa.
Trông thấy cháu dâu, gương mặt ông nhu hòa nói: "Con bé này nói đi là đi bao nhiêu ngày, để ông mong ngóng mãi."
Một tháng nay ông không ở trong nước không nắm bắt được tình hình ở nhà, chuyện buồn xảy đến với Chân Tâm dạo gần đây ông mới biết, tuy thời gian ở cùng chưa được lâu, nhưng ông đối với đứa cháu dâu này đặc biệt quý mến, thương xót thay cho hoàn cảnh cô phải chịu đựng.
"Cháu bất hiếu để ông phải lo lắng." Phương Chân Tâm đi lại gần ông cụ áy náy mấp máy môi.
Tình cảm ông nội dành cho, làm lòng Phương Chân Tâm nặng trĩu. Cô tự hỏi nếu như có một ngày ông nội biết được người cháu dâu mình yêu thương, thực chất là người toan tính, có mục đích dùng mọi thủ đoạn để được gả vào nhà họ Kỷ, ông sẽ thế nào đây? Chắc hẳn ông sẽ rất thất vọng về cô.
Cô biết mất đi niềm tin đáng sợ đến thế nào, nhưng ngày nào cô vẫn muốn nói ra tất cả mọi thứ giấu trong lòng, như vậy cô mới nhẹ lòng.
"Cháu phải sống thật tốt biết không? Chỉ có như vậy người ra đi mới yên lòng." Nắm bàn tay gầy đi không ít của cháu dâu, Kỷ Lâm Thọ khuyên bảo.
"Dạ." Phương Chân Tâm gật đầu đáp ứng để ông yên tâm.
Ngồi trò chuyện cùng ông nội khoảng nửa tiếng, Phương Chân Tâm lên phòng, vừa mở cửa ra đập vào mắt cô là bố cục quen thuộc, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa.
Chậu cây Kim Ngân xanh tốt trên bàn làm việc, làm Phương Chân Tâm không giấu được vẻ kinh ngạc. Cô vuốt nhẹ cánh lá căng tràn nhựa sống, lòng chợt có dòng suối ấm áp chảy về.
Thời gian cô đi vắng, là Kỷ Vĩnh Đông luôn chăm sóc nó sao? Cô đảo mắt tìm kiếm một vòng quanh phòng, chiếc vali đặt ngay đầu giường còn người không thấy đâu.
Anh hẳn đã giận, không thèm để ý đến cô nữa rồi. Cô thở dài nặng nề ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc vali, mở lấy bộ quần áo thỏa mái ôm vào phòng tắm.
Tắm rửa gội đầu sạch sẽ, Phương Chân Tâm mặc quần áo vào, chân trần đi vào phòng ngủ. Bên cửa sổ Kỷ Vĩnh Đông không rõ đã đứng bao lâu? Vẻ ngoài cùng bộ trang phục thể thao sạch sẽ, chứng tỏ anh cũng mới tắm xong.
Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt tự nhiên nhíu chặt: "Sao không đeo dép?"
Phương Chân Tâm không biết nên trả lời thế nào? Nói mình đi chân trần dễ chịu hơn liệu anh có cáu, cuối cùng cô chọn lựa cách im lặng cho vẹn toàn.
"Sàn nhà lạnh lắm em biết không?" Kỷ Vĩnh Đông dỗi hờn chưa đầy một tiếng đã chủ động giơ tay đầu hàng, anh cầm đôi dép trong nhà bước đến trước mặt cô, hơi khom lưng ân cần giúp cô xỏ dép.
Làm sao được đây? Người ta nói trong tình yêu ai yêu nhiều hơn chính là kẻ thua cuộc, mà anh lại ngu ngốc phơi bày tâm can ra cho cô xem còn trách ai đây?
Ngắm Đôi dép màu hồng nổi bật dưới chân, Kỷ Vĩnh Đông vừa xoay người, cô vội duỗi tay ra bắt đoạn áo trên cánh tay người nào đó cầu hòa:
"Tôi xin lỗi."
"Em làm chuyện gì có lỗi sao?" Kỷ Vĩnh Đông dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt hối lỗi Phương Chân Tâm vài giây, hỏi lại.
Trước câu hỏi của Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm bất động câm nín.
Cô làm gì có lỗi? Phương Chân Tâm không nhớ ra mình gây ra lỗi lầm ở chỗ nào? Chẳng lẽ là lúc đòi vào khách sạn ở kia sao? Đầu óc thông suốt nhưng để mở miệng nói ra thì cô không có can đảm.
"Thôi bỏ đi." Kỷ Vĩnh Đông buông bỏ nhấc chân bước đi, anh hy vọng quá nhiều rồi, có khi cả đời này cũng không thể nào có được thứ mình muốn, anh còn cố chấp làm gì?
Nhìn bàn tay trống trải, trái tim Phương Chân Tâm đau nhói, ý thức được bản thân sắp mất đi thứ quan trọng.
Lúc này lo âu, hoảng sợ trong lòng không lớn bằng ánh mắt thiếu hơi ấm kia. Cô can đảm chạy lại từ phía sau ôm lấy anh.
"Em sai rồi, là do em đần độn không hiểu được tấm lòng của anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]