Nếu như trong đời bạn gặp được người khiến bản thân mình rung động, đừng ngần ngại, hãy mạnh mẽ giữ chặt người đó, bởi đời người ngắn ngủi, được mấy lần động lòng đây?
---
Kỷ Vĩnh Đông dừng như không lường trước được cái ôm này, sững người trong giây lát, rồi đưa hai tay lên định gỡ bàn tay trên eo mình xuống.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra bản thân mình đã lún quá sâu, không có cách nào từ chối Chân Tâm, anh thở dài xoay người lại mặt đối mặt với cô.
Anh dùng ánh mắt chứa đựng cả tấm chân tình nhìn cô, đã có lúc anh tự hỏi Phương Chân Tâm không đáng yêu, cũng chẳng dịu dàng, lý do gì khiến mình vì cô ấy mà rung động đây?
Nhưng hiện tại anh đã có đáp án rồi, tình yêu vô lý như vậy đấy, ở khoảnh khắc nào đó bằng những thứ tưởng chừng như làm người khác chán ghét, cô lại chạm đến trái tim anh.
Kỷ Vĩnh Đông nâng cằm Phương Chân Tâm lên, đôi môi đỏ mọng khép hờ như đang mời gọi, làm yết hầu anh không tự chủ được khẽ chuyển động.
Bàn tay Phương Chân Tâm vò nhàu một bên vạt áo, căng thẳng xen lẫn mong chờ điều sắp xảy đến.
"Hứa với anh, ở bên anh được không?"
Câu hỏi không thể ôn nhu hơn đi qua từng mạch máu, thấm vào trong tim Phương Chân Tâm. Đầu óc cô lúc này giống như bị thôi miên, mơ mơ hồ hồ gật đầu đáp lại.
Người nào đó nhận được câu trả lời vui mừng khôn xiết, bắt lấy cánh môi anh đào triền miên hôn sâu.
Mọi vật trước mắt bị cản lại, trên môi truyền đến cảm giác kích thích khó tả, Phương Chân Tâm trầm luân theo từng chuyển động của Kỷ Vĩnh Đông đến quên cả hô hấp, ngay khi không khí gần cạn khô đôi môi kia chợt rời khỏi.
Ngón tay Kỷ Vĩnh Đông trơn mớn khóe môi Phương Chân Tâm, cười hết sức lẳng lơ: "Ngốc à, đâu phải lần đầu."
Hai bên má Phương Chân Tâm hây hây không cần soi gương cũng biết nó đỏ đến cỡ nào, cô gượng ngùng quay mặt đi nơi khác, tránh đi môi mắt căng tràn dục vọng đó.
Bàn tay đặt trên eo Chân Tâm bắt đầu có những hành động kì quái, một góc áo bị vén lên cao, tiếp theo có một luồng hơi lạnh xâm nhập vào bên trong, da kề da dịu dàng chăm sóc.
Cơ thể Phương Chân Tâm khẽ run lên, theo bản năng lùi về sau, nhưng mũi tên đã đặt trên dây cung làm sao có thể dễ dàng buông tha, Kỷ Vĩnh Đông kéo cô trở về vị trí cũ, hơi khom lưng ôm trọn bờ mông căng tròn nhấc bổng lên cao, nhanh nhẹn đi về phía chiếc giường lớn.
Loạt hành động quá nhanh, làm đại não Phương Chân Tâm chưa kịp phản ứng, tới khi nhận ra lưng đã tiếp xúc với tấm đệm mềm mại.
Kỷ Vĩnh Đông cố định Phương Chân Tâm dưới thân, khuỷu tay chống xuống đệm âu yếm nhìn cô, thanh sắc khản đặc vẩn đục tư vị nguyên thủy thì thào:
"Định trốn anh nữa sao? Không thể."
Lời nói vừa rứt, anh liền cúi đầu gặm cắn vùng xương quai xanh mê người, bàn tay theo bản năng cách lớp áo xoa nắn nơi đẫy đà trước ngực.
Nhiệt độ cơ thể dựa theo ghi nhớ trước đây bắt đầu nóng dần lên, Phương Chân Tâm khó khăn nhẫn nhịn, cắn chặt đôi môi ngăn những âm thanh không nên có phát ra.
"Thì ra nó vẫn nhớ anh." Phản ứng của Phương Chân Tâm làm Kỷ Vĩnh Đông kích động, anh ngẩng mặt lên không sợ người khác xấu hổ cong cong khóe môi nói.
Phương Chân Tâm bị Kỷ Vĩnh Đông trêu chọc hiển nhiên không vui, đặt tay lên bả vai anh dùng sức đẩy:
"Em khát nước."
Kỷ Vĩnh Đông bắt lấy tay cô hôn xuống, nỉ non: "Không cần, lát nữa vẫn khát thôi."
"Cốc cốc."
"Ông chủ gọi cô cậu xuống nhà dùng cơm."
Đang lúc mặn nồng, thanh âm bên ngoài vang lên phá tan tất cả, Phương Chân Tâm nghe giọng Thím Trần liền muốn ngừng lại.
"Vĩnh Đông."
Kỷ Vĩnh Đông tích cực tra hàng làm gì còn nghe được cái gì nữa, bỏ ngoài tai tất chú tâm cả ngao du khám phá.
"Kỷ Vĩnh Đông." Một lần gọi không được, Phương Chân Tâm đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình lớn tiếng phản kháng.
Bị cự tuyệt phũ phàng, anh nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ, không ngờ cô lại đối xử với mình như vậy.
Phương Chân Tâm ngồi dậy chỉnh lại quần áo trên người nhẹ giọng: "Ăn cơm đi, em đói rồi."
Miếng ăn đưa đến mồm còn bị tuột mất, Kỷ Vĩnh Đông không nói không rằng tức giận đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh xả nhiệt. Nửa tiếng đồng hồ qua đi mới bước ra ngoài.
Dưới nhà, Thím Trần bưng đĩa thức ăn cuối cùng đặt trên bàn cơm. Trông gương mặt sặc mùi sát khí của Kỷ Vĩnh Đông dành cho mình, mới đầu Thím Trần còn thắc mắc không biết mình đã làm gì để cậu ta phật ý, nhưng khi Phương Chân Tâm bước tới với cái cổ chi chít dấu hôn bắt mắt, bà có ngốc cũng hiểu bản thân vừa phạm tội lớn.
Trên mâm cơm, sắc mặt cụ Kỷ vô cùng tốt, lâu rồi mới có cái không khí ấm cúng thế này, cả nhà quây quần cùng ăn bữa cơm cuối ngày. Chỉ duy Kỷ Vĩnh Đông vẫn trưng ra bộ mặt than, ngồi xuống bàn ăn, hậm hực chà đạp đĩa tôm chiên trước mặt.
Cụ Kỷ nhìn những con tôm chiên lành lặn bị cháu trai chọc cho nát vụn, ném cho anh tia cảnh cáo:
"Cái thằng này không muốn ăn thì đứng dậy đi."
Đã không được vui vẻ còn phải nghe mắng, chân tay Kỷ Vĩnh Đông bức bối khó chịu, rất muốn làm cái gì đó để giải tỏa bực tức vô lý trong người.
"Anh ăn cá nhé!"
Kỷ Vĩnh Đông đặt đũa xuống bàn, chuẩn bị đứng lên, tự nhiên câu từ ngọt tựa đường phèn thổi vào tai, thổi bay mọi buồn bực. Anh giở thói trẻ con chỉ trỏ trên mâm cơm.
"Anh ăn cái này."
Phương Chân Tâm cũng rất phối hợp lấy lòng, theo hướng ngón tay anh gắp chút rau xào đặt vào bát anh. Đồ ăn chứa đựng tình cảm do người thương gắp khác xa với bản thân tự động đũa, ý cười lan tỏa trong mắt Kỷ Vĩnh Đông, ăn một cách ngon lành, trái với hình ảnh chán ăn ban đầu.
Kỷ Lâm Thọ vô cùng chướng mắt với cháu trai, mí mắt giật giật nín nhịn yên lặng ăn nhanh cho hát bát cơm, rồi đứng lên chắp tay sau lưng về phòng.
Thím Trần nghe tiếng chuông cửa reo, bỏ lại việc trên tay ra ngoài mở cửa, một lúc sau bà dẫn theo một người đàn ông vào gian bếp.
"Cậu Trần Húc tới."
Trần Húc đi sau lưng thím Trần, xa xa nhìn đôi vợ chồng hạnh phúc nói cười, tầng sương mù phủ kín đôi mắt anh. Chuyện năm xưa đã được hóa giải, anh tự trách bản thân vì một lời nói gián tiếp mà cứ thế buông bỏ tình yêu sâu đậm, để rồi chẳng thể quay lại được nữa. Anh gượng gạo mở miệng chào hỏi.
"Anh họ...Chị dâu."
Trần Húc xuất hiện, nét mặt Phương Chân Tâm trở nên gượng gạo, không còn cùng Kỷ Vĩnh Đông thân mật như trước, cô gật đầu coi như đáp lại lời chào.
Kỷ Vĩnh Đông ở một bên cảm giác được giữa vợ mình và em họ có cái gì đó bất thường, nhưng người do anh gọi tới ghen tuông cũng chỉ có thể để trong bụng.
Anh giải thích: "Trần Húc là luật sư có tiếng ở nước ngoài, chuyện Từ Ngọc anh nhờ cậu ấy giúp đỡ."
Phương Chân Tâm quay lại nhìn Trần Húc khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn anh."
Nếu có Trần Húc làm luật sư biện hộ thì quá tốt rồi, anh ấy kể từ thời sinh viên đã luôn nổi bật, tài trí mưu lược đều xuất chúng.
Đã rất lâu rồi Trần Húc mới thấy được nụ cười trên môi Chân Tâm, anh bất động vài giây rồi đi tới bàn ngồi xuống, lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu đưa cho Chân tâm, anh nói:
"Em tra được người làm vườn kia có nợ đám xã hội đen một số tiền lớn, còn bị bọn chúng đe dọa mấy lần, nhưng hai hôm trước bỗng nhiên lại trả đủ."
Phương Chân Tâm nhận tập tài liệu, mỗi tờ đều đọc một cách chăm chú, mới mấy ngày mà Trần Húc điều tra ra không ít chuyện xấu Từ Ngọc làm, kể cả em trai Từ Ngọc trốn thuế cũng tra ra một cách rõ ràng.
Cô có chút áy náy vì lần gặp mặt kia đã nói những câu không phải với Trần Húc, cô ngẩng mặt lên tiếng.
"Anh vất vả rồi."
Trần Húc cười cười, anh không dám nhật hết tất cả công lao, người ngày đêm vất vả chạy ngược xuôi không phải là anh.
"Đây đều là công sức do anh họ bỏ ra...Em chỉ góp phần nhỏ không đáng gì cả."
Phương Chân Tâm cảm động ngoái đầu tìm kiếm Kỷ Vĩnh Đông, dành tặng cho anh một cái nhìn ấm áp.
Người đàn ông nào đó nãy giờ nhăn mặt nhăn mày không vui đứng dựa tường, thấy vợ chú ý tới liền thiếu nghị lực tủm tỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]