Ba ngày sau, theo giấy triệu tập, Từ Ngọc có mặt tại tòa án để giải quyết nghĩa vụ, quyền lợi liên quan đến vấn đề ly hôn.
Trong khi Từ Ngọc mang theo con gái và luật sư đến để giành giật tài sản, thì Phương Trí lại đơn phương độc mã, dáng vẻ điềm đạm nhìn con gái mỉm cười.
Phương Minh Ngọc đứng bên cạnh Từ Ngọc, sắc mặt ngưng đọng không nhìn ra một chút tình thân nào trong đó.
Cô ta đã từng rất thích bố, nhưng không thể nào chấp nhận được ông cũng là bố của Phương Chân Tâm.
Kể từ ngày Phương Trí đắt Phương Chân Tâm về nhà, cô ta không còn yêu quý, quấn quýt bên bố nữa, trong lòng sinh ra oán hận, nghĩ ông thương đứa con riêng kia hơn mình.
Cô ta cho rằng Phương Trí cùng mẹ ly hôn, sau đó sẽ đem tất cả tài sản vốn thuộc về cô ta cho Phương Chân Tâm, đâm ra càng thêm hận.
Hồi lâu cô ta bâng quơ nói:
"Bố không nghĩ cho con chút nào sao?"
Nghe lời oán trách của con gái, Phương Trí rất đau lòng. Ông may mắn có được hai người con gái, nhưng lại tự tay đẩy từng đứa rời xa mình.
Đôi chân ông muốn tiến lên phía trước, tới gần Phương Minh Ngọc, chợt phát hiện ánh mắt sùng kính năm nào nay đã không còn, khiến ý định ban đầu dập tắt.
Giọng ông thê lương nói:
"Minh Ngọc bố biết con vẫn luôn giận bố... lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bố chưa từng thiên vị đứa con nào."
"Vậy bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804318/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.