Giữa trưa, bầu trời cao vút không một gợn mây, Phương Chân Tâm gần đây ngủ không được ngon giấc, cảm giác cơ thể có cái gì đó đã thay đổi, nhiều lúc làm việc không được chú tâm cho lắm.
Nhìn bản vẽ trên máy tính, đầu cô đau nhức nhíu chặt lông mày, đang chuẩn bị ra phòng nghỉ uống tách trà nóng, di động trên bàn đổ chuông.
Là cô ta.
Phương Chân Tâm không vội nghe máy ngả lưng ra sau ghế, chờ vài hồi chuông qua đi mới nhấn nút nghe.
"Khốn kiếp..."
Trong điện thoại, giọng nói Phương Minh Ngọc hết sức chói tai vang ra, Chân Tâm để nó cách xa tai mình một khoảng cách an toàn, mặc kệ người nào đó độc thoại một mình.
Có lẽ nhận thấy đối phương luôn im lặng, Phương Minh Ngọc khàn giọng nói:
"Phương Chân Tâm cô xuống đây cho tôi."
Phương Chân Tâm bấm chiếc bút bi trên tay, âm thanh tách tách liên hồi, cười khẩy lên tiếng.
"Tại sao tôi phải làm vậy?"
"Nếu mày không xuống, vậy tao tự mình lên đó, xem ai mất mặt."
Kể từ khi Từ Ngọc bị bắt mới có hai ngày thôi mà, mới vậy Phương Minh Ngọc đã không gượng nổi, phát điên chạy tới tìm cô rồi sao? Khóe miệng Phương Chân Tâm hơi nhếch lên, cất bút vào kệ, đẩy ghế đứng dậy.
Cô không sợ mất mặt, nhưng tính khí cô ta còn lạ gì, lúc nào cũng oang oang cái mồm, nếu cái mặt cô ta không y như từ một khuôn đúc với Từ Ngọc, cô đã nghĩ cô ta là do bà ta nhặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804312/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.