Khang Sùng với Trần Mật Cam ngối đối diện nhau, một đứa tọa chân giường, một người trên ghế dựa, không ai lên tiếng. Ánh nắng chiếu qua bên người bọn họ vào phòng, nước suối mát lạnh như nhau.
Bên ngoài phòng ngủ chính thông ban công, diện tích khá nhỏ, dùng mắt áng chừng chắc khoảng năm mét vuông, bày giá vẽ bằng gỗ trang trí, tượng thạch cao điêu khắc, bàn trà bốn cạnh, hai cái đệm mây, màn cửa sổ theo gió nhịp bay, dập dềnh tựa sóng vỗ, sáng đến Khang Sùng nheo mắt lại.
Tức khắc, gã nghĩ, năm nay hay sang năm gì đấy, gã muốn mua nhà, chỗ nào có cái ban công rộng thoáng chút, trời nắng thì phơi ga trải giường, mưa to lại dọn hoa vào phòng, đêm hè gió thổi, sáng sớm giữa đông ngắm mặt trời mọc.
Tầng lửng, không cần diện tích quá lớn, phòng ngủ đón mặt trời, phòng bếp bán mở, lúc lúc nấu cơm còn có thể tám chuyện với người ta; bồn tắm mát xa lớn, sô pha giường, máy chiếu và máy chơi game ắt không thể thiếu; tốt nhất thêm cả phòng sách riêng, chỉ đọc sách, viết chữ, nhiều nhất là để chút nhạc, không dùng cho mục đích khác.
Ở chung một chỗ với người mình thích.
Gã quay đầu lại nhìn Cảnh Doãn, ngửa người về phía sau, ép hai cái chân ghế ngểnh lên, đưa tay qua tựa ghế, bao cái góc bàn; rồi lại nghiêng đằng trước, nằm rạp vào đống nếp khăn trải bàn, nhè nhẹ chầm chậm vờn quanh, tựa như đang vuốt ve, đang phác họa thứ gì.
Trần Mật Cam nhấc chân đạp gã, gã không tránh, cứ thế bất khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-du-khong-thay-doi/614394/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.