Chương trước
Chương sau
Lee Goff nói: "Ngài cùng Thạch Thiên tiên sinh đã quen biết, nên biết chuyện hắn giúp cảnh sát Paris thành công đuổi bắt vài tên thợ săn Địa Ngục chứ?"
Becker chợt nói: "Anh hoài nghi việc này do đám đạo tặc thợ săn Địa Ngục báo thù Thạch tiên sinh sao?"
Lee Goff nhẹ gật đầu, phân tích nói: "Từ thủ đoạn của đám người này mà xét, nếu như bắt cóc người sau đó không thu được tiền chuộc sẽ báo thù cả nhà người đó, xem ra lòng thù hận của bọn chúng còn quan trọng hơn là tiền chuộc. Ngày hôm qua Thạch Thiên tiên sinh tại Hồng Ma Phường làm anh hùng khiến hầu như mọi người đều biết, những người khác của đám thợ săn Địa Ngục đương nhiên cũng biết, tôi xem ra cũng chỉ có đám cuồng đồ này mới dám giữa ban ngày tại Paris sử dụng đạn hỏa tiễn. Ài... Chỉ trách tôi lúc ấy sơ sót điểm này, sau này không nên để Thạch Thiên tiên sinh lộ mặt trước mặt công chúng thì tốt hơn."
Lời phân tích này tương đối hợp lý, nếu không phải Becker đã biết là Bellay làm, nhất định sẽ tán thành suy đoán này của Lee Goff. Nghĩ lại, Bellay biểu hiện ra là giáo sư tâm lý học, cùng những kẻ tội phạm giết người phóng hỏa kia khác nhau rất lớn, thực sự dám ở Paris, một đại đô thị quốc tế như vậy tập kích bọn họ, hơn nữa còn sử dụng máy bay quân dụng, chỉ sợ bối cảnh của tổ chức phía sau nàng thật không đơn giản, tạm thời không nên cho cảnh sát biết chuyện này. Thế cho nên hắn gật đầu nói: "Anh nói rất có đạo lý, nhưng mà điều này cũng không thể trách anh, chuyện ở Hồng Ma Phường trước mặt bao nhiêu người như vậy, muốn dấu cũng không được. Tôi hy vọng cảnh sát có thể mau chóng tiêu diệt triệt để đám tội phạm này, bảo đảm sự an toàn của Thạch tiên sinh."
Lee Goff nói: "Anh yên tâm, đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Mặt khác tôi nghĩ nên phái cảnh lực tới bảo vệ Thạch Thiên tiên sinh, bảo đảm an toàn cho cậu ta ở Paris."
Becker vội nói: "Chuyện này... Tôi xem ra, Thạch tiên sinh không thích bị người khác bám theo đâu..." Hắn thầm nghĩ, tự chúng ta muốn theo bên người chủ nhân còn không được, há có thể đến phiên các ngươi đám cảnh sát này, vả lại ngay cả đạn hỏa tiễn bắn lên cũng không chết. Nếu để cho đám cảnh sát đến bảo vệ, lúc gặp nguy hiểm, các ngươi chỉ có súng ngắn trong tay há có thể bảo vệ.
Lee Goff nói: "Có thể thấy cá tính của Thạch Thiên tiên sinh tương đối đặc biệt, tôi cũng chỉ có thể phái người âm thầm bảo vệ. Tận lực không quấy rầy đến hắn." Chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn lại nói: "Đúng rồi, vừa rồi ngài nói là đến đó để tìm Alex giáo sư phải không?" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Becker nói: "Đúng vậy, chúng tôi nghe nói chỗ mới rồi bị bắn nổ chính là chỗ ở của Alex, cho nên mới tiến vào trong đó."
Lee Goff nói: "Khả năng ngài còn không biết, Alex giáo sư đã mất tích hơn bốn năm rồi."
Becker nói: "Không, chúng tôi đã biết Alex bị mất tích rồi, thế nhưng vì có chuyện trọng yếu cần hắn hỗ trợ, cho nên tới đây xem có tìm được manh mối gì hay không, hy vọng có thể tìm được hắn. Lee Goff đội trưởng. Anh có hiểu rõ về vụ mất tích này hay không vậy?"
Lee Goff cười khổ nói: "Có thể nói là có chút lý giải, cũng có thể nói là không biết, vụ án này lúc ấy chính là do tôi tiếp nhận mà."
Thạch Thiên ngồi tại phía sau một mực nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở to mắt nói: "Dừng xe."
Becker lái xe dừng ở ven đường, sau đó quay đầu lại, nói: "Chủ... Thạch tiên sinh, có chuyện gì không?"
Thạch Thiên không để ý tới Becker, quay sang nói với Lee Goff: "Vụ án Alex mất tích chính là do ngươi phụ trách sao?"
Lee Goff nhẹ gật đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ thiếu niên kỳ lạ Trung Quốc này muốn tìm Alex sao? Hắn cảm thấy rất khó tìm ra điểm liên hệ giữa một vị nhân loại học gia nổi tiếng cùng với vị Thạch Thiên này.
Thạch Thiên buồn bực nói: "Sao lại không nói sớm. Mau nói những điều ngươi biết cho ta đi."
Lee Goff nghĩ thầm, cậu không nói sao tôi biết là cậu muốn tìm Alex, vả lại chuyện này có quan hệ tới vụ án, sao có thể gặp người là nói.
Becker nhìn ra Lee Goff đang đắn đo, giải thích nói: "Chúng tôi là vì cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu lý luận của Alex giáo sư, bởi vậy cho nên muốn tìm hắn thỉnh giáo một vài vấn đề. Tin tưởng Lee Goff đội trưởng cũng muốn phá vụ án mất tích này, điểm này chúng ta giống nhau. Chúng tôi rất hi vọng có thể được anh trợ giúp, nếu như phá hỏng một số quy định của cục cảnh, khiến anh không tiện nói, vậy tôi có thể đi tìm Dolores cục trưởng, xin hắn đồng ý."
Lee Goff thở dài nói: "Vụ án mất tích của Alex giáo sư cũng không tính là cơ mật gì, tôi nguyện ý cung cấp cho các vị một số tin tức. Nếu quả thật có thể tìm được hắn, cũng bằng giúp tôi phá một vụ án đã lưu lại suốt bốn năm. Chẳng qua là vụ án này có rất ít manh mối, bốn năm qua không có chút tiến triển nào, tôi cơ hồ đã quên hết rồi, cần phải về tra lại tư liệu mới có thể trả lời các vị được."
Thạch Thiên nói với Becker: "Không trở về khách sạn nữa, trước tiên cùng hắn tới cảnh thự đi."
Becker đáp ứng một tiếng, quay đầu xe lại, hướng về phía cảnh thự Paris chạy đi. Ba người vừa tới văn phòng của Lee Goff, điện thoại trong văn phòng liền vang lên. Lee Goff cầm lấy điện thoại, dường như nội dung cuộc nói chuyện có liên quan đến vụ án thợ săn Địa Ngục. Chỉ nghe Lee Goff nói: "Tốt, cậu để cho cô ấy tới đây đi." Sau đó hắn cúp điện thoại, mở ra một tủ văn kiện tư liệu về vụ án mất tích của Alex.
Chỉ chốc lát, một nhân viên cảnh sát mang theo một nữ tử đi vào văn phòng, Lee Goff vừa muốn đứng dậy chào hỏi, Thạch Thiên trước tiên là ngẩng đầu lên, sau đó vừa mừng vừa sợ nói: "Thạch Lệ, ngươi tại sao lại ở chỗ này, đến từ khi nào vậy?"
Trên khóe miệng Thạch Lệ xuất hiện một nụ cười khó có được, nói: "Vừa xuống phi cơ xong, lần này nhờ phúc của cậu đó."
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Nhờ phúc của ta?"
Thạch Lệ cười nói: "Đúng vậy, hiện tại tôi còn phải làm việc, một lát nữa sẽ nói chuyện sau đi." Nàng xoay người chào Lee Goff: "Ngài là Lee Goff đội trưởng sao, tôi gọi là Thạch Lệ, là điều tra khoa đôn đốc cao cấp cảnh thự Hongkong."
Lee Goff vội nói: "Chào cô! Mời ngồi, không thể tưởng được cô cũng quen Thạch Thiên tiên sinh."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Đâu chỉ quen biết, ta cùng nàng là người một nhà đó, ta chính là trường bối của nàng mà."
Nếu đổi là Thạch Hiểu Mẫn, chỉ sợ sẽ lập tức mở miệng phản bác vì Thạch Thiên dám nhận là trưởng bối, thế nhưng Thạch Lệ chẳng qua chỉ cười mà thôi.
Lee Goff chợt nói: "Thì ra là thế, đúng rồi, hai người đều mang họ Thạch, xem ra giới quý tộc của các người thật không đơn giản, Thạch tiểu thư trẻ tuổi như vậy đã làm cao cấp đôn đốc."
Giống như là người già được người ta khích lệ con mình vậy, rất cao hứng, Thạch Thiên cũng không ngoại lệ, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."
Lee Goff nói: "Thạch Thiên tiên sinh, chuyện của cậu có thể đợi một chút được không, tôi còn có một vụ án muốn bàn cùng Thạch Lệ cảnh quan."
Nếu đổi là người khác, Thạch Thiên chỉ sợ sẽ đá cho hắn một cước bắn ra ngoài, thế nhưng chuyện tình liên quan tới Thạch Lệ, đương nhiên hắn sẽ không phản đối, gật đầu đi tới một bên rồi ngồi xuống. Nghe xong một hồi mới biết được, thì ra thành viên trọng yếu trong nhóm thợ săn Địa Ngục chính là tên Jim đã từng tại Hongkong cùng Bắc Kinh phạm vào một vụ án rất lớn, Thạch Lệ chính là một trong những nhân viên chủ sự của vụ án ở Bắc Kinh, cho nên vừa được tin Jim bị sa lưới tại Paris, cho nên lập tức đuổi tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.