Một đạo quang mang cường liệt lóe lên, rơi vào trên người của lôi cầu, phát ra một loạt âm thanh chói tai.
Lại thấy lôi cầu run rẩy kịch liệt, vô số oán khí màu đen từ trong lôi cầu tỏa ra, sau một hồi lâu giãy dụa nó liền tan biến trong thiên địa. Mà lôi cầu dần dần thu nhỏ lại, hóa thành một viên tinh thạch màu tím rơi xuống trên mặt đất.
"Thành công! Thật sự có tác dụng rồi!"
"Thật quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!"
"Vân Phàm tông sư thật là lợi hại!"
...
Nhìn thấy một con oan hồn bị thần thông của Vân Phàm tiêu diệt, chúng võ giả phấn chấn vô cùng, vẻ lo lắng tiêu tan, sau đó thay bằng nét vui mừng.
Ngay sau đó, Vân Phàm lần lượt từng bước thi triển thần thông Hồi Quang thuật, đem oan hồn lao tới dần dần tinh lọc.
Bởi vì kỳ ngộ trong thời gian vừa rồi, Vân Phàm tu hành thần hồn tăng mạnh, thi triển thần thông không còn phải gắng sức như trước, nhưng dù vậy đối mặt với trên trăm oan hồn chung quanh, hắn vẫn cảm thấy quá nhiều áp lực.
Sau khi liên tục thi triển bốn mươi mấy chiêu thần thông, Vân Phàm đã thở hồng hộc, tay chân bủn rủn không còn sức lực.
May mắn chính là ngay khi hắn kiệt sức thì oán linh cũng đã biết sợ hại, nhanh chóng tản đi.
"Đi? ! Bọn họ cuối cùng đã đi rồi!"
"Hô, chúng ta đã được cứu rồi!"
"Đúng a! Lần này thật sự làm phiền tới Vân Phàm tông sư, nếu không chúng ta đã bỏ mạng nơi này rồi."
"Ta vẫn nghĩ trên thế gian này chỉ có quỷ linh, không ngờ còn có oan hồn tồn tại."
"Trời đất bao la, có gì không thể đâu. Những sinh linh đã chết trên chiến trường này, oán niệm bất diệt, cuối cùng hóa thành oan hồn cũng không kỳ quái quá ."
Chúng võ giả thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được bỏ xuống.
"Vân Phàm tông sư!"
Túc Không hô lên đầy kinh hãi, sau đó vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy Vân Phàm.
Mọi người quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Vân Phàm đã yếu ớt vô cùng, tựa như có thể ngã nhào xuống bất cứ khi nào.
"Ta không sao, chỉ hơi kiệt sức chút thôi."
Vân Phàm khoát tay áo, lấy ra ba miếng tỉnh thần đan đưa vào miệng, gương mặt tái nhợt mới khôi phục một tia huyết sắc.
...
Chỉ chốc lát sau, Vân Phàm được linh đan phụ trợ mới khôi phục như lúc ban đầu.
"Tà Thần tiền bối, đây là gì vậy! ?"
Vân Phàm tiến lên, nhặt lên tinh thạch màu tím đem oan hồn ngưng luyện tạo thành cẩn thận tra xét, phát hiện bên trong ẩn chứa một loại năng lượng rất tinh thuần.
"Chít chít chít chít!"
Lôi thiền kêu loạn lên, thân hình mập mạp đung đưa lao tới tinh thạch, vừa cắn xé điên cuồng vừa tỏ vẻ cực kỳ kích động.
Tử tinh này lớn gấp mấy lần lôi thiền, nhìn lôi thiền tham lam muốn đem nó nuốt trọn, quả thật khôi hài khó diễn đạt bằng lời.
Tà Thần bĩu môi nói: "Ngươi không phải có hồn thiên kính hay sao, tự mình kiểm tra đi!"
"Nha."
Vân Phàm lấy 【 Hồn Thiên Kính 】 chiếu lên tử tinh, bên trên mặt kính rực rỡ kim quang, sau đó hiện lên thông tin về vật này.
Lôi hồn tinh, kết tinh hình thành do hồn thể cường đại được lôi đình trui luyện, hiếm thấy trên thế gian này, có thể dùng với công pháp tu luyện lôi thuộc tính, cũng có thể luyện chế thần binh hoặc hồn bảo lôi thuộc tính , bởi vì ra đời trong lôi đình nên bản thân nó ẩn chứa một tia khí tức hủy diệt.
Trình bày tuy đơn giản nhưng đã thể hiện được giá trị phi phàm của 【 Lôi Hồn Tinh 】.
Không nói đến vật này có thể dùng để tu luyện, chỉ riêng việc luyện chế thần binh hoặc hồn bảo, có thể ẩn chứa khí tức hủy diệt, giá trị của nó đã khó lòng tính toán... Cũng khó trách lôi thiền kích động như thế, vật này đối với nó mà nói quả thật như mỹ vị nhân gian.
"Còn không chỉ dừng lại ở đó đâu, cạc cạc cạc!"
Tà Thần cười quái dị hưng phấn: "Các ngươi thử nghĩ xem, oan hồn này tồn tại nơi đây đã vạn năm, nói cách khác, đó cũng không phải lôi hồn tinh bình thường, mà là lôi hồn tinh phẩm chất trên vạn năm, cạc cạc cạc két!"
"Vạn... phẩm chất vạn năm ư! ?"
Túc Không kinh ngạc sững sờ nhìn tử tinh trên mặt đất.
Chung quanh võ giả cũng mừng rỡ như điên, muốn đi nhặt【 Lôi Hồn Tinh 】, chỉ là bọn họ do dự một lát sau đó ngừng tay, khuôn mặt hâm mộ nhìn Vân Phàm.
Dù sao có bài học lúc trước, mọi người hiện tại đã tăng thêm định lức, huống chi lôi tinh cũng là Vân Phàm tiêu diệt oan hồn mà có, bọn họ cũng không có tư cách đi nhặt.
"Lôi hồn tinh phẩm chất trên vạn năm sao..."
Vân Phàm mặt không chút thay đổi gật đầu, ngược lại nói: "Túc tiền bối, nơi này tính toán chắc có hơn bốn mươi viên lôi hồn tinh, mọi người mỗi người một viên, còn lại ta sẽ thu đi."
"A! ?"
Túc Không nghe vậy giật mình lập tức nói: "Vân Phàm tông sư, này... làm sao có thể, mạng của chúng ta do ngươi cứu , oan hồn cũng do ngươi giết , chúng ta không có mặt mũi lấy những vật này."
"Không sao..."
Vân Phàm thẳng thắn nói: "Các ngươi cũng mạo hiểm tánh mạng đi theo ta tới khu vực này, lấy được lợi ích tự nhiên mọi người sẽ chia đều, ta chỉ xuất lực nhiều hơn, nên lấy thêm một ít, các ngươi không có ra tay, liền ít hơn một chút. Cho nên các ngươi không cần ý kiến gì, cứ nhận lấy là được."
Vừa nói Vân Phàm nhặt lên【 Lôi Hồn Tinh 】trên mặt đất , phân phát cho mỗi người một viên, mà mấy khối còn lại lưu lại cho mình.
"Tạ ơn... Tạ ơn Tạ Vân phàm tông sư."
Mọi người kinh ngạc nhìn tử tinh trong tay, nội tâm có chút phức tạp.
Bọn họ vốn tưởng rằng nhận được 【 Lôi Hồn Tinh 】 chính mình hẳn là vô cùng hưng phấn, nhưng giờ phút này, bọn họ cảm thấy nặng nề hơn, làm cho bọn họ khó lòng cao hứng.
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường."
Vân Phàm khẽ gật đầu không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn theo mọi người hướng phía nam mà đi.
Dọc theo đường đi, có lão gia hỏa từ vạn năm trước như Tà Thần, trong lòng Vân Phàm lại kiên định rất nhiều.
...
————————————
Sau khi Vân Phàm đám người rời đi không lâu, người của Thánh Địa cũng đi lên đỉnh núi hoang.
Tiên đạo thủ đoạn, quả nhiên nhiều vô số.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Khương Thừa Tổ có một chiếc cổ chung màu đen, đem nô bộc của mình cùng Tâm Vô Lệ đám người bảo vệ bên trong.
Mọi người được một đạo bình chướng vô hình bao phủ, phảng phất ngăn cách, cho dù lôi đình cũng không cảm ứng được khí tức của bọn hắn, cùng nhau đi tới giống như trước không hề nguy hiểm.
"Đó chính là thượng cổ chiến trường trong truyền thuyết sao? Quả nhiên rất thảm thiết!"
Nam Cung Tầm không khỏi cảm khái một câu, nàng thường trú nơi biên cảnh, gặp qua không ít cảnh chiến tranh cùng chém giết, nhưng di tích chiến trường bao la hùng vĩ như trước mắt lại là lần đầu tiên nhìn thấy, nhất là bạch cốt trải thành đường đi, cảm giác mình đang đi trong địa ngục.
Khương Thừa nhìn chiến trường, thần tình trên mặt không thay đổi chút nào, thậm chí không nổi lên nửa điểm sóng gợn, tựa hồ đã sớm thấy những cảnh này .
Hắn hiện tại cau mày, ngược lại nghĩ tới chuyện khác: "Chúng ta cùng nhau đi tới, cũng chưa từng thấy một cỗ thi thể, Vân Phàm đám người này không biết bị lôi đình hủy diệt không còn tro cốt, hay là bình yên vô sự... Nhưng cá nhân ta tương đối tin tưởng trường hợp sau."
Nam Cung Tầm ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta có dị bảo bảo hộ, mà còn gian nan như thế, xem ra thật không thể khinh thường Vân Phàm tiểu tặc kia."
Tiêu Dật Long khinh thường cười một tiếng nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao hắn chết chắc, mặc dù không chết ở nơi này, cũng sẽ chết trong tay chúng ta, chúng ta nhanh nhanh đi tiếp đi, nói không chừng trong hài cốt sẽ có thượng cổ di bảo."
Dứt lời, Tiêu Dật Long xuống núi trước tiên, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Khương Thừa Tổ đám người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]