Con người có thất tình lục dục, sinh lão bệnh tử, vô cùng vô tận.
Cho nên, mục tiêu theo đuổi của mỗi người cũng sẽ bất đồng, có người hi vọng bình an, cuộc sống đơn giản vui vẻ. Có người hi vọng đại phú đại quý, cát tường như ý. Có người hi vọng hiệu lệnh thiên hạ, ôm ấp mỹ nhân. Còn có người hi vọng trường sinh bất lão, cái thế vô song.
Thành thực mà nói, Vân Phàm cũng có hoài bão, hơn nữa còn rất cường liệt.
Hắn hi vọng chính mình mạnh mẽ, hy vọng có thể bảo vệ người bên cạnh, hi vọng vui vẻ hạnh phúc, hi vọng thế gian không còn hắc ám...
Những hi vọng của hắn đúng là thứ mà hắn vẫn kiên trì.
Ba năm trải qua mưa gió, hắn chưa từng quên đi ước nguyện ban đầu, bớt đi ngây ngô, lau đi nước mắt, hắn vẫn là vị thiếu niên tâm như xích tử, niệm như kim cương ấy .
...
"Khúc khích!"
Mọi người còn đang trầm mặc, một thanh âm kỳ quái truyền tới bên tai.
Mọi người nghe thanh âm nhìn lại, lại thấy vô số viên lôi cầu lớn cỡ đầu người, từ trong khoang thuyền chậm rãi bay ra, vừa kinh khủng vừa quỷ dị.
"Đây... đây là vật gì! ?"
"Mọi người cẩn thận một chút."
Mọi người ban đầu giật mình kinh ngạc, sau đó đứng cùng nhau nhìn lôi cầu đầy cảnh giác.
"Chít chít!"
Lôi thiền trên vai Vân Phàm cũng nóng nảy, ra sức dao động vung vẫy kim kén trong tay, nhưng không có nửa điểm tác dụng.
Đây là lần đầu tiên lôi thiền gặp phải lôi đình mà nó không thể hấp thu, nói cách khác, lôi cầu này chính là những sinh vật sống.
Thấy cảnh tượng này, chúng võ giả không khỏi có chút luống cuống. Bọn họ có thể tự do đi lại trong luyện lôi vực, chính là nhờ tác dụng của lôi thiền kim kén, hiện tại kim kén không có hiệu quả, bọn hắn cũng mất đi chỗ dựa.
"Cút ngay —— "
Một tiếng quát lớn thức tỉnh mọi người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một viên lôi cầu hướng võ giả đứng ngoài bức tới, trong đó một vị nữ võ giả rút kiếm đâm ra, nhưng lại vô cùng dễ dàng xuyên thấu lôi cầu.
Nhưng sắc mặt vị nữ võ giả kia trong nháy mắt trắng bệch, phảng phất thấy chuyện đáng sợ gì đó, tâm thần thất thủ, ngã ngồi trên đất.
"Mọi người cẩn thận! Đừng đụng vào những thứ đó!"
Vân Phàm nhắc nhở, sau đó tiến lên nâng nữ võ giả bị thương từ từ lui về phía sau.
"Khúc khích!"
Một đạo bạch quang tinh khiết rơi vào trên người nữ võ giả, dần dần thẩm thấu trong người, để tâm thần của nàng dần dần khôi phục, chính là Vân Phàm thi triển Hồi Quang tiên thuật.
"Tạ ơn... Tạ ơn Vân phàm tông sư!"
Nữ võ giả hồi phục một chút, có vẻ bối rối thi lễ cám ơn Vân Phàm.
Túc Không vội vàng hỏi: "Hàn Trữ, vừa rồi có chuyện gì thế?"
"Ta... Ta..."
Nữ võ giả tên là Hàn Trữ này nhìn lôi cầu, trong mắt lộ ra sợ hãi: "Ta thấy rất nhiều rất nhiều yêu ma, còn có người chết, bọn họ tất cả đều bị yêu ma hút khô huyết nhục mà chết , ta còn cảm thấy oán niệm vô cùng vô tận, đem ta kéo đến dưới vực sâu hắc ám , sau đó bọn họ lột da của ta, ăn thịt của ta, uống máu của ta, nếu không phải Vân Phàm tông sư xuất thủ cứu giúp, sợ rằng... sợ rằng ta đã chết rồi."
Nghe Hàn Trữ miêu tả, trong lòng mọi người dâng lên cảm giác không rét mà run.
Bàn về tu hành thần hồn, võ giả có lẽ không bằng tiên đạo tu sĩ, nhưng bàn về tâm tính bền bỉ cùng ý chí định lực, đại đa số tiên đạo tu sĩ không thể ngang bằng võ giả.
Ngay cả ý chí của võ đạo tông sư cũng bị lôi cầu cắn nuốt trong nháy mắt, có thể nghĩ vật đó tà dị cỡ nào.
"Mọi người mau nhìn!"
Lại một tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người nghe tiếng nhìn lại, lại phát hiện lôi cầu chung quanh càng tụ càng nhiều, từ bốn phương tám hướng bay đến.
"Rất... Rất nhiều lôi cầu! Làm sao bây giờ? !"
"Mọi người mau rời đi! Nhanh nhanh rời đi!"
"Không được rồi, chúng ta đã bị bao vây!"
"Mau! Mau nghĩ biện pháp đi!"
...
Mọi người bối rối co lại thành một đoàn, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, hoàn toàn không biết làm sao.
"Để ta thử một chút!"
Vân Phàm lắc mình một cái cất bước đi ra, hướng về phía một viên lôi cầu một quyền đánh ra.
Mặt ngoài quả đấm ngưng tụ một tầng khí tức nồng đậm mạnh mẽ, tán lộ ra hủy diệt .
"Thình thịch!"
Nhất thanh muộn hưởng, Vân Phàm cảm giác nắm đấm của mình giống như đánh vào một đoàn không khí.
Sau đó, oán niệm giống như nọc độc theo tay phải của Vân Phàm tràn vào linh hồn.
"Oanh —— "
Vân Phàm đầu óc cuồng loạn, cảm giác mình như một chiếc thuyền lá lênh đênh trong cuồng phong bạo vũ, lung la lung lay đầu váng mắt hoa. Hắc ám đem hắn cắn nuốt, yêu ma điên cuồng mãnh liệt lao đến, cắn xé tâm thần của hắn, mang cho hắn vô cùng vô tận thống khổ.
"Vân Phàm tông sư! ?"
Túc Không lớn tiếng la lên, tiến lên đỡ Vân Phàm.
Người ở bên ngoài chứng kiến, Vân Phàm một quyền đánh ra, sững sờ tại chỗ, giống như trước sắc mặt tái nhợt, cả người ứa ra mồ hôi lạnh, cùng trạng thái của Hàn Trữ vừa rồi giống nhau như đúc.
"Ta... Ta không sao."
Vân Phàm thanh âm khô khốc, giống như từ địa ngục thâm uyên trở về bình thường.
Đau hơn khổ hơn, Vân Phàm cũng có thể chịu nổi, đã nếm trải nỗi đau lột da cắt thịt, nội tâm của hắn càng kiên định hơn, ánh mắt càng kiên định hơn.
Ngay lúc ấy, một đạo thân ảnh xuất hiện tại bên cạnh của Vân Phàm.
"Vân Phàm tiểu tử, vừa rồi thần hồn chấn động là có chuyện gì? Thiếu chút nữa hù chết bổn tôn!"
Tà Thần đột nhiên hiện thân, phủ đầu chính là một trận chất vấn, hiển nhiên thống khổ vừa rồi ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần hồn không gian của Vân Phàm, ngay cả Tà Thần cũng bị kinh động .
"Di! ? Nơi đây chính là động thiên bí cảnh sao? Cảm giác thật cổ quái!"
Tà Thần đánh giá chung quanh, Vân Phàm giải thích: "Nơi này là luyện lôi vực trong động thiên bí cảnh, hình như là thượng cổ chiến trường."
"Thượng cổ chiến trường? !" Tà Thần đầu tiên sửng sốt, sau đó chửi ầm lên: "Tiểu tử ngươi hết chuyện để làm hay sao chạy nơi này tới? Sợ chính mình chưa chết đủ nhanh sao!"
"Tà Thần tiền bối, đây rốt cuộc là vật gì?"
Vân Phàm không có để ý Tà Thần quát mắng, dò hỏi: "Ta vừa rồi một quyền đánh vào nó, giống như đánh tới không khí, nhưng nó lại có thể ăn mòn thần hồn của ta."
"Nói nhảm!"
Tà Thần tức giận nói: "Đây là vô tận oán niệm trên chiến trường ngưng tụ mà thành oán niệm chi hồn, vô hình vô tướng, không có thật thể, thân thể huyết nhục bình thường dĩ nhiên không công kích được bọn họ, hơn nữa bọn họ ở lôi vực trui luyện vạn năm, cơ hồ bất tử bất diệt, có thể nói vô cùng kinh khủng! Tiểu tử ngươi lại chọc tới kinh khủng như thế, ngươi chán sống là chuyện của ngươi, ngàn vạn đừng liên lụy bổn tôn như vậy."
Một tiên linh biết nói chuyện, hơn nữa lại còn mắng chửi chủ nhân của mình như vậy.
Túc Không cùng các võ giả nhìn Tà Thần có cảm giác như mình nằm mơ vậy.
Vân Phàm không nói nhiều, trực tiếp hỏi: "Vậy làm sao mới có thể tiêu diệt bọn họ?"
"Cạc cạc! Vân Phàm tiểu tử, vận khí của ngươi coi như không tệ."
Tà Thần không chút do dự nói: "Nếu là người khác, có lẽ sẽ rất phiền toái, nhưng ngươi ứng đối rất dễ dàng."
Mọi người nghe vậy tinh thần rung động, sau đó Tà Thần tiếp tục nói: "Linh hồn thân thể do âm cực mà sinh, thần hồn của ngươi có thiên phú quang minh, thi triển Hồi Quang thần thông, đúng lúc là khắc tinh của nó, cho nên coi như các ngươi có thể giữ được mạng mình."
"A! ? Đơn giản như vậy?"
"Có thật không? Khó trách Vân Phàm tông sư vừa rồi trị liệu cho Hàn Trữ hiệu quả như thế."
Chúng võ giả không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không tự chủ sát tới Vân Phàm gần hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]