Chương trước
Chương sau
Trước khi đi Tử Liên Nhi tự nhiên bỏ lại một câu, Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong lòng thở dài một hơi.
Sự tình Tử gia khiến hắn băn khoăn rất nhiều ngày, lần này xem như đã được xử lý viên mãn, Thiên Vũ Quốc đầu hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất mỗi Thiên Lương Quốc.
Hiện tại quốc chủ Thiên Lương Quốc là Dạ Lệ, người này từng khai chiến với Dạ Tra ở Bạch Đế Sơn, Lục Ly không hề có chút hảo cảm nào với đối phương. Hơn nữa thật ra hắn cũng không có ý định thu phục Dạ gia, bởi vì hắn muốn độc chiếm tài nguyên Thiên Lương Quốc.
Đã vứt bỏ tài nguyên Thiên Vũ Quốc, tài nguyên hai quốc gia còn lại tuyệt đối phải được nắm giữ trong tay. Bằng không hắn về lại Bắc Mạc làm gì? Không nắm được tài nguyên thì dù có làm Đại Đế Bắc Mạc cũng vô dụng.
Tử Liên Nhi trở lại Thiên Vũ Thành, vừa nói ra hứa hẹn của Lục Ly, đám người Tử Hoàn Kiều lập tức đại hỉ, bằng vào Tử gia thì ngăn sao nổi Lục Ly, đối kháng Lục Ly kết cục chỉ có thể là tiêu thành tro bụi.
Tử gia lập tức khai mở đại đường hội, rất nhanh liền đưa ra quyết nghị, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố quy hàng. Từ nay Thiên Vũ Quốc không còn tồn tại, tất cả gia tộc thống nhất quy thuận Lục Ly, ai dám không phục tùng, Tử gia sẽ xuất binh chinh phạt.
Các gia tộc Thiên Vũ Quốc thấy lão đại đều đầu hàng, ai còn dám có ý kiến? Lập tức dồn dập hưởng ứng, biểu thị nguyện đi theo Tử gia quy thuận dưới trướng Lục Ly.
Tử Hoàn Kiều thông báo, ba ngày sau sẽ dẫn theo tộc trưởng các gia tộc tứ phẩm trở lên tại Thiên Vũ Quốc truyền tống tới Thiên Hàn thành, chính thức quy hàng Lục Ly.
Bắc Mạc có ba đại vương quốc và Thiên Hồ Đảo, hiện tại chỉ còn mỗi Thiên Lương Quốc. Nhận được hung tin, Thiên Lương Quốc hoảng, vấn đề là bọn hắn đầu hàng thì được gì? Dạ Lệ vô cùng rõ ràng, trận chiến Bạch Đế Sơn đã đẩy hắn kết oán với Lục Ly.
Dạ Lệ đành phải một mặt bố trí con em Dạ gia bí mật lẩn trốn, một mặt phái sứ giả đến Thiên Hàn Thành đàm phán cùng Lục Ly.
Kết quả khiến người Dạ gia triệt để nghẹn lời!
Lục Ly không gặp sứ giả, chỉ phái Yên phu nhân ra mặt đàm phán. Yên phu nhân nói một câu, Dạ gia chỉ có một con đường, đầu hàng vô điều kiện, như vậy mới có thể tránh miễn toàn tộc bị diệt.
Trong lòng Yên phu nhân đang nín một bụng lửa, Thiên Ngục lão nhân và Bạch Hỉ đều chết ở trong tay đám người Đỗ Hành Dạ Lệ. Tử Hoàn Kiều có quan hệ tốt với Lục Ly, Đỗ Tranh nàng không thể chọc, Đỗ Hành đã chết, Dạ Lệ tự nhiên trở thành nơi trút giận cho nàng.
Dạ gia hết cách, chỉ còn nước tử chiến!
Mười lăm ngày sau, Thiên Hàn Quốc về cơ bản đã được bình định, Lục Ly vung tay lên, lệnh cho Vũ Hóa Thần mang binh xuất chinh. Đồng thời để Tử Hoàn Kiều dẫn theo cường giả Thiên Vũ Quốc, từ một hướng khác đánh vào Thiên Lương Quốc.
Điều kiện Lục Ly đưa ra cho Tử gia quá ưu đãi, dù đám người Yên phu nhân Vũ Hóa Thần không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định là có băn khoăn, bởi thế Lục Ly muốn Tử gia ra chút sức lực, bằng không khó mà phục chúng.
Tử Hoàn Kiều tự nhiên biết đạo lý này, lập tức triệu tập cường giả Thiên Vũ Quốc, tụ tập một vạn đại quân tiến đánh Thiên Lương quốc.

Lục Ly không theo quân xuất kích, loại chiến dịch đồ sát kiểu này chẳng có gì hay ho. Nhiều cường giả như vậy mà còn không hạ được Thiên Lương Quốc, Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều chết quách cho xong.
Yên phu nhân không khiến Lục Ly thất vọng, đại quân còn chưa xuất chinh, toàn bộ tình hình Thiên Lương Quốc đã được thăm dò rõ ràng. Vốn những chuyện này là do đám người Dạ Tra làm, giờ lại không cần dùng, chỉ bằng một mình Yên phu nhân đã xử lý gọn gàng.
Lục Ly vô tâm tu luyện, mỗi ngày liền bồi cùng Lục Phi Tuyết. Bạch Hạ Sương cũng ở lại không đi, ngày ngày đi theo hai người bọn họ. Yên phu nhân rõ ràng có ý khác, Bạch Hạ Sương và Lục Ly mới chỉ là bằng hữu, nàng hy vọng hai người có thể tiến thêm một bước.
Lục Phi Tuyết cũng không tu luyện, nàng không việc gì lại cùng Bạch Hạ Sương tán gẫu tâm sự, hỏi dò tình hình Bắc Mạc, hỏi dò quan hệ giữa các thế lực … vân vân.
Lục Ly không có thời gian đi quản lý những chuyện này, Lục Ly cũng đã nói muốn nàng hỗ trợ, chính hắn phải bận rộn tu luyện, bởi thế về sau tất cả mọi chuyện đều sẽ được chuyển giao cho Lục Phi Tuyết.
Mặc dù không đến hỏi rõ từng chi tiết, nhưng đại sự khẳng định vẫn phải hỏi tới. Đã muốn quản lý toàn bộ Bắc Mạc, tình huống như vậy cũng nên thăm dò rõ ràng a.
Bạch Hạ Sương hồn nhiên ngây thơ, Lục Phi Tuyết lại là cô cô của Lục Ly, nàng hỏi cái gì Bạch Hạ Sương đáp cái đó, qua mấy ngày Lục Phi Tuyết dần dần đã có chút hiểu rõ về tình hình Bắc Mạc.
Rốt cuộc là tiểu thư xuất thân hào môn, mặc dù Lục Phi Tuyết chưa từng quản lý qua, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, tài nguyên như khoáng mạch dược điền linh sơn … nhiều vô số kể, trưởng lão chấp sự cũng rất nhiều, bộ môn càng là khổng lồ, Bắc Mạc cỏn con này tính ra còn chưa bằng một vực của Lục gia, quản lý không phải là điều gì quá khó khăn.
Lục Ly đã đáp lên bộ khung cơ bản, Yên phu nhân chủ nội, Vũ Hóa Thần chủ ngoại, thật ra cũng không có quá nhiều việc phải làm. Tiếp sau đó liền là chỉnh hợp các loại tài nguyên, trấn áp và trợ cấp các thế lực địa phương, an dân, xác nhận quyền uy tuyệt đối của Lục Ly ….
Quản lý thiên hạ nói cho cùng rất đơn giản, một là nội ưu, hai là ngoại hoạn, chỉ cần xử lý tốt hai phương diện này là được.
Ngoại hoạn hiện tại có Khương Khinh Linh giúp đỡ, trong thời gian ngắn không cần phải bận tâm. Nội ưu tức là phải khiến cho thiên hạ ổn định, khiến cho tất cả mọi người phục tùng quản lý, để các gia tộc yên ổn phát triển, nói đến cùng vẫn là vấn đề phân phối lợi ích.
Lục Ly khẳng định là phải chiếm đầu to, bằng không hắn về lại Bắc Mạc làm gì? Quá trình phân phối lợi ích tiếp sau đó khẳng định sẽ không đồng đều, lúc này chỉ có thể dùng hai loại thủ đoạn. Một là lôi kéo, hai là trấn áp, tóm lại phải để các gia tộc có miếng cơm ăn, phải để tất cả mọi người cùng đi theo làm việc cho Lục Ly.

Tùy theo thời gian trôi đi, hai lộ đại quân đã bắt đầu tiến đánh Thiên Lương Quốc, một đường là thế như chẻ tre, đi qua nơi đâu thành trì lớn nhỏ nơi đó dồn dập đổi màu cờ, rất nhiều cường giả gia tộc bị chém giết. Thực ra cũng có không ít gia tộc sớm có tâm đầu hàng, đại quân vừa đến liền hạ vũ khí quy phục…
Nhưng mà!
Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều lại hạ lệnh đồ sát, mặc kệ ngươi đầu hàng hay không, tất cả đều giết sạch. Các gia tộc Thiên Lương Quốc vừa biết chuyện, lập tức kiên quyết tử thủ, tử chiến đến cùng.
Bởi thế tốc độ thôi tiến của hai lộ đại quân bắt đầu chậm lại, mới đầu một ngày có thể hạ mấy chục thành, giờ một ngày chỉ có thể công chiếm mười mấy thành, thậm chí còn có số ít tử thương.

Tin tức truyền về Thiên Hàn thành, Lục Ly giận tím mặt!
- Truyền lệnh cho Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều, nếu không thể đánh cho đàng hoàng thì rút về, ta đích thân mang binh đi đánh.
Lục Ly lạnh lùng nhìn Yên phu nhân, phẫn nộ quát. Yên phu nhân lại không nhúc nhích, khẽ mỉm cười ra:
- Công tử, mệnh lệnh này ngươi không thể hạ được.
- Hả?
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, nhìn chằm chằm Yên phu nhân nói:
- Làm sao? Đến cả ngươi đều không nghe lệnh ta? Ngươi cũng muốn phản?
Lục Ly vừa phát nộ, khí thế đủ mười, tựa như một con sư tử vương dựng đứng lông bờm. Yên phu nhân lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười nói:
- Không phải không nghe lệnh ngươi, dù công tử muốn Bạch Yên đi chết, Bạch Yên cũng tuyệt không chớp mắt. Công tử có thể bớt giận, lắng nghe ta giải thích được không?
Lục Ly thở hổn hển ngồi xuống, quát lạnh nói:
- Nói đi, hôm nay không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, ta treo ngươi lên trước cửa hoàng cung.
Yên phu nhân cười nói:
- Công tử, ngươi có từng nghe qua câu nước quá trong thì không có cá? Vì sao Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều phải một đường đồ sát? Tự nhiên là muốn cướp đoạt tài phú của những gia tộc kia, hơn nữa đầu to trong tài phú cướp đoạt được khẳng định đều phải nộp lên. Còn nữa, những người kia không chết, toàn bộ đều đầu hàng, như vậy địa bàn vẫn là của bọn hắn, khoáng mạch linh sơn … những tài nguyên này vẫn nằm trong tay bọn hắn, chẳng lẽ phải cường hành bắt bọn hắn giao ra?
- Đánh trận quá dễ dàng, phong thưởng sau đó từ đâu mà tới? Không chiếm được địa bàn, công tử lấy gì sắc phong công thần? Còn về bên phía chúng ta cũng chết không ít người, Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều khẳng định cũng là vì công tử cân nhắc. Người chết đều là đệ tử gia tộc Thiên Hàn Quốc vừa quy hàng, cường giả những gia tộc này chết đi, phía Thiên Hàn quốc liền trống ra không ít địa bàn. Tài nguyên các gia tộc đó chiếm giữ, sau này đều về tay công tử …
- Ách?
Lục Ly trợn tròn mắt, lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, không nghĩ tới trong này còn có nhiều cong cong nhiễu nhiễu như vậy. Nếu Yên phu nhân không giải thích, hắn căn bản không nghĩ tới phương diện này.
Trên đời quả nhiên có quang minh thì cũng có hắc ám a, chuyện dơ bẩn sau tấm màn đen thực sự vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.