Chương trước
Chương sau
Thật ra Lục Ly vốn không cần để ý suy nghĩ trong lòng đám người ở đây, trên cái thế giới này nắm đấm chính là đạo lí lớn nhất, những chuyện còn lại đều không cần quá để tâm.
Hắn còn nhờ Khương Khinh Linh giúp một chuyện, sau khi bọn hắn truyền tống về Bắc Mạc, phía Bạch Vân Thành sẽ tạm thời quan bế truyền tống trận. Khương Khinh Linh sẽ dặn dò người Thái Thiên Điện, phàm là con dân Bắc Mạc tới liền bắt hết lại!
Khương Khinh Linh là con gái tộc Vương Khương gia, Thái Thiên Điện sao dám ngỗ nghịch ý chí của nàng? Lui một vạn bước mà nói, nếu thật có người tới Trung Châu cáo trạng, hắn và Lục Phi Tuyết cũng đã bị Lục gia trục xuất gia môn, đã không còn là con em Lục gia. Chạy về bên này nhất thống Bắc Mạc không tính là vi phạm quy củ, mười hai Vương tộc đương nhiên sẽ không phái người trấn áp.
Có Khương Khinh Linh hỗ trợ, Lục Ly không có gì còn phải cố kỵ nữa, ở trong mắt hắn Bắc Mạc chỉ là một cái ao nhỏ, cá bên trong có quẫy đạp thế nào đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn.
Hắn tuyên bố trước mặt mọi người nói muốn làm Bắc Mạc Vương, chính là muốn để việc này truyền khắp Bắc Mạc, để các đại gia tộc có tâm lý chuẩn bị.
Trước kia Đỗ Tranh muốn dâng Bắc Mạc cho Lục Ly, khi đó Lục Ly nhìn không vừa mắt, một lòng muốn về lại Lục gia. Lúc này hắn lại coi trọng, cũng có được thực lực và thủ đoạn tuyệt đối để trấn áp quần hùng, trở thành Đại Đế mới của Bắc Mạc.
Đỗ Hành trầm mặc, trong lòng vô cùng quấn quít, hắn và Đại Quốc sư liếc nhau, trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng làm ra quyết định.
Hắn dẫn đại quốc sư tiến lên trước vài bước, đám trưởng lão cũng theo sau, Đỗ Hành quỳ gối xuống, quát khẽ nói:
- Đỗ Hành suất lĩnh Đỗ gia, nguyện ý thần phục Lục công tử!
Đỗ Hành còn chưa dứt lời, toàn thành lập tức ồ lên một mảnh xôn xao. Đỗ Hành nói xong, cả người cúi xuống thật sâu, tựa hồ hoàn toàn thần phục.
Ông!
Lúc này trên thân Lục Ly lại không ngừng lấp lánh quang mang, thoáng chốc liền huyễn hóa ra mười mấy phân thân, trong tay áo chớp hiện ngân quang, đồng thời với đó, Thế của Minh Vũ cũng lập tức trấn áp mà ra.
Xuy xuy
Ấn ký huyết mạch trên cổ Đỗ Hành sáng lên, một tiểu ấn bay vụt lên giữa không trung, gặp gió biến lớn, hóa thành một tòa núi nhỏ. Bụng dưới Đỗ Hành bắn ra Bản Mệnh Châu, cấp tốc xoay tròn, tràn ra hào quang màu vàng đất.
Bản Mệnh Châu của hắn vừa xuất hiện, toàn bộ chúng nhân trên quảng trường và đám đông xung quanh lập tức cảm giác trọng lực đột nhiên tăng vọt, rất nhiều võ giả cấp thấp bị trấn áp đến độ cả người bò rạp trên đất.
Đỗ Hành không lựa chọn thần phục, mà chọn liều mạng tử chiến một trận.
Trọng lực áo nghĩa của hắn vô cùng khủng bố, hắn tự tin có thể nhẹ nhàng trấn áp Vũ Hóa Thần và Minh Vũ. Chỉ cần đánh chết hai người này, sau đó đánh chết luôn Lục Phi Tuyết, hắn liền có thể dễ dàng bắt lại Lục Ly!
Bắt lại Lục Ly, hắn liền có tư cách đàm phán, tiến thoái tự nhiên.
Để hắn thần phục Lục Ly, sau đó trơ mắt nhìn gia tộc từ từ bị thâu tóm, cuối cùng diệt vong, điều đó còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Thật ra mấy người Lục Ly sớm đã đoán được Đỗ Hành sẽ không thần phục, bởi thế ngay từ khoảnh khắc Đỗ Hành quỳ xuống, bọn hắn liền kịp phản ứng.

- Thần Khải hiện!
Ấn ký màu đen trên cổ Lục Phi Tuyết sáng lấp lánh, trên thân cấp tốc ngưng tụ ra một kiện Thần Khải màu lam, đây là đặc trưng của Thần Khải cấp sáu.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ phối hợp rất nhịp nhàng, hai người đồng thời vọt ra sau lưng Lục Phi Tuyết, đột nhiên đánh ra một chưởng, cả người Lục Phi Tuyết bay vụt lên, bắn thẳng về phía Đỗ Hành.
- Đi
Lục Ly cảm thấy trên thân bị một ngọn núi lớn đè ép, tất cả phân thân cũng đều có cảm giác tương tự, hắn vốn định điều khiển phân thân từ bốn phương tám hướng phóng tới, nhưng giờ đây tốc độ lại chậm đi vô số lần.
Chiến thuật này bốn người sớm đã thôi diễn một phen, Lục Phi Tuyết ngăn trở đợt công kích đầu tiên của đám người Đỗ Hành, sau đó Lục Ly và Minh Vũ Vũ Hóa Thần phối hợp, nháy mắt diệt sát Đỗ Hành.
Song lúc này trọng lực vượt ngoài dự tính của Lục Ly, khiến hắn không khỏi âm thầm kêu khổ. Lục Phi Tuyết bị đẩy ra, thoáng chốc liền áp sát đám người Đỗ Hành, trong tay nàng hiện ra một thanh trường kiếm màu đỏ, huyễn hóa ra mấy chục đạo kiếm ảnh, hung hăng đâm tới Đỗ Hành.
- Hừ!
Đỗ Hành là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Trong tay hắn lập tức hiện ra một thanh chiến đao, trùng trùng chém tới trường kiếm của Lục Phi Tuyết.
Trọng lực áo nghĩa là do hắn thả ra, tự nhiên không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, bởi thế đao kia của hắn lướt nhanh như gió. Ngược lại trường kiếm của Lục Phi Tuyết lại bị kéo chậm, vừa nhìn liền có thể quan sát được quỹ tích công kích.
Ầm!
Trường đao Đỗ Hành đột ngột chém lên thân kiếm Lục Phi Tuyết, một cỗ lực lượng cường đại truyền tới, trường kiếm Lục Phi Tuyết bỗng chốc bị đánh bay. Đỗ Hành vung chiến đao lên, hung hăng bổ xuống đầu Lục Phi Tuyết.
Công kích cường đại nhất của Đỗ Hành chính là huyết mạch thần kỹ, sau đó liền là đại ấn. Vấn đề là nơi này đều là người Đỗ gia, bản thân Đỗ Hành cũng ở bên dưới, nếu trấn áp xuống, chính hắn cũng phải bị thương
- Chết đi!
Đại quốc sư Đỗ gia cũng động, mặc dù tốc độ bị trọng lực ảnh hưởng, nhưng phản ứng của hắn rõ ràng nhanh hơn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ một nhịp. Trong tay xuất hiện một chiếc phất trần, thân thể xoay tròn, lao tới triền đấu với Vũ Hóa Thần.
Lông thú trên phất trần biến thành mấy vạn mũi cương châm, mặt trên lấp lánh u quang, lại có kịch độc. Nếu là bị đâm trúng, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ trúng độc, mất mạng đương trường.
- Cô cô!
Lục Ly từ phía sau vọt tới, thả ra Mệnh Luân, lại chỉ có thể phi hành sát mặt đất, kéo ra một đạo tia lửa sáng ngời. Dù hắn biết phòng ngự của Lục Phi Tuyết rất cường đại, công kích của Đỗ Hành lại chỉ là đòn tấn công bình thường, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Trừ mắt mũi miệng, toàn thân Lục Phi Tuyết đều được bao phủ trong Thần Khải màu lam, tựa như một nữ chiến thần. Nàng thấy chiến đao kia bổ tới, lại không hề có chút nào căng thẳng. Nếu Thần Khải Lục gia có thể bị người tuỳ tiện bổ ra, Lục gia làm sao sẽ có được uy danh lớn như thế?

Trọng lực trên người rất khủng bố, Lục Phi Tuyết rõ ràng mình khó mà tránh thoát được, cho nên nàng đứng yên không nhúc nhích, đầu khẽ chếch sang bên, hai tay giơ lên chộp tới.
Ầm!
Chiến đao của Đỗ Hành hung hăng bổ trúng vai Lục Phi Tuyết, cả người Lục Phi Tuyết thoáng khẽ trầm xuống, mặt đất dưới hai chân nứt ra từng mảnh, hai chân cắm sâu vào lòng đất.
Trong mắt nàng lại không có bất kỳ một tia thống khổ nào, chiến đao cũng không đâm sâu vào trong Thần Khải được dù chỉ một tấc, hai tay nàng đột nhiên chộp hướng chiến đao. Thần Khải bao phủ toàn thân, trên tay nàng tựa hồ cũng được phủ lên một chiếc bao tay màu lam, thoáng chốc liền tóm lấy chiến đao.
- Ách?
Nét mặt Đỗ Hành tràn đầy vẻ chấn kinh, chiến đao này của hắn chính là Huyền khí Thiên giai, sắc bén dị thường. Hắn toàn lực chém xuống, chẳng ngờ lại không cách nào phá mở chiến khải trên thân nữ tử này? Chẳng lẽ đây là chiến khải Thánh giai?
- Huyết mạch thần kỹ, Thần Khải!
Nhớ đến vừa rồi trên cổ Lục Phi Tuyết lấp lánh hắc quang, sau đó trên thân đột ngột hiện ra chiến khải, Đỗ Hành không khỏi cả kinh. Đây là Kim Cương huyết mạch trong truyền thuyết của Lục gia, Thần Khải chiến kỹ a.
Hắn còn đang sững sờ, Lục Phi Tuyết đã bắt lấy chiến đao, đột nhiên kéo mạnh ra sau lưng, Đỗ Hành vốn đang vọt tới bên này, thoáng chốc liền sáp lại gần Lục Phi Tuyết.
- Lục Ly!
Lục Phi Tuyết khẽ kêu một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Đỗ Hành, nàng có Thần Khải, Đỗ Hành không giết được. Chỉ cần cuốn lấy Đỗ Hành, huyết trảo của Lục Ly liền có thể nhẹ nhàng xé rách hắn.
Xoẹt
Lục Ly khống chế Mệnh Luân vạch ra một đạo tia lửa bay vụt đến, trên thân hắn lóe lên bạch quang, lần nữa huyễn hóa ra mười mấy phân thân, sau đó đồng loạt phóng vụt về phía Đỗ Hành.
- Cút!
Đỗ Hành bạo nộ, vung lên tay còn lại mãnh kích tới bụng dưới Lục Phi Tuyết, nắm đấm nện tới như thiểm điện. Dù hắn không biết Lục Ly áp sát lại đây là muốn làm gì, nhưng bị người cuốn lấy cũng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa Lục Ly biến ra mười mấy phân thân, thần niệm hắn không cách nào phát hiện chân thân, điều này khiến hắn có cảm giác rất là không ổn.
Ầm!
Lục Phi Tuyết có Thần Khải, nắm đấm tựa như đánh lên khối sắt, Đỗ Hành nổi giận dùng đầu đụng lên mặt Lục Phi Tuyết. Cả người nàng chỉ có trên mặt là không được Thần Khải bao trùm, cú va chạm đụng gãy mũi nàng, máu thịt be bét trên mặt.
- Chết đi!
Lục Ly rốt cục lao đến, chân thân xuất hiện ở bên trái Đỗ Hành, nhìn thấy Đỗ Hành vung nắm đấm lên nện tới đầu Lục Phi Tuyết, hắn lập tức phát điên, huyết trảo xoắn lấy tay Đỗ Hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.