Chương trước
Chương sau
Ông ngoại Khương Khinh Linh chết ở Thiên Quỷ Sơn, khi đó Lục Ly vì kích thích nàng, từng cùng nàng đánh cược một phen.
Lục Ly nói ra hai điều kiện, nếu Khương Khinh Linh có thể để cho phụ thân nàng đi quỳ xuống trước mộ người yêu, có thể khiến cho con dân Trung Châu tế bái ông ngoại, Lục Ly liền dập đầu rửa chân cho Khương Khinh Linh.
Theo như Lục Ly nghĩ, hai điều này là tuyệt đối không khả năng làm được, ít nhất điều đầu tiên Khương Khinh Linh rất khó làm được, tộc Vương Khương gia là thân phận cỡ nào? Chiến lực ra sao?
Nếu Khương Khinh Linh muốn làm được điểm thứ nhất, chiến lực nhất định phải triệt để áp chế phụ thân nàng, ít nhất cũng là Địa Tiên Cảnh.
Địa Tiên dễ đột phá vậy ư?
Lục Ly biết, hiện tại Lục gia chỉ có được ba vị Địa Tiên, Lục Chính Dương còn bị trọng thương, rất khó tỉnh lại. Con em Lục gia nhiều vô số, tài nguyên Lục gia cũng vô cùng vô tận, thế mà vẫn rất khó xuất hiện Địa Tiên, Khương Khinh Linh tùy tiện liền có thể đột phá?
Chẳng qua …
Giờ khắc này, trong lòng Lục Ly có cảm giác, không chừng Khương Khinh Linh thật có thể làm được, thậm chí có thể vượt qua phụ thân, trở thành đệ nhất nhân Linh Lung Các.
Bởi vì, nữ tử này quá khùng cuồng!
Một khi sa vào điên ma với chuyện nào đó, thành tựu của nàng sẽ vô cùng khủng bố. Khương Khinh Linh xem ra đã điên ma, nhân sinh của nàng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, thứ duy nhất chèo chống khiến nàng sống tiếp chính là đánh cược với Lục Ly.
Thiên tư Khương Khinh Linh khẳng định vô cùng nghịch thiên, Khương gia lại có được tài nguyên vô tận, Khương Khinh Linh có thể trong nửa năm đột phá đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nói không chừng mấy năm sau liền là Nhân Hoàng …
Lục Ly quả thực bị dọa sợ, con em mười hai Vương tộc quả nhiên không thể xem thường. Khương Khinh Linh còn có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, nếu tiếp tục duy trì tốc độ như thế, trên Chiến Thần Bảng Trung Châu tương lai tuyệt đối có tên của nàng.
Sửng sốt mất mười mấy giây, cuối cùng Lục Ly mới hồi thần lại, hắn đi vào gian phòng nhưng không đóng cửa. Đi đến trước bàn vuông, rót một chén Huyết Tinh Mân Côi, cầm lên nhấp một ngụm, sau đó mới cảm khái nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia có câu nói ta không hiểu nhiều lắm, lúc này mới thật sự được thể hội, câu đó là … sĩ biệt ba ngày, lau mắt mà nhìn.
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười, cười đến cả người run lên, trên mặt thoáng hiện một mạt đỏ ửng yêu diễm, rất là tự đắc nói:
- Đấy còn là ngươi xuất hiện sớm, nếu qua hai tháng lại tới, bản tiểu thư nhất định có thể đột phá Quân Hầu Cảnh.
- Lợi hại!
Lục Ly chân thành cảm khái, nói:
- Khinh tiểu thư là người thiên tư tốt nhất mà ta gặp qua, có lẽ một ngày, Lục mỗ thật phải dập đầu rửa chân cho ngươi.
- Chắc chắn vậy rồi!
Sắc mặt Khương Khinh Linh chợt trở nên trang nghiêm, nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, đến lúc đó nhớ đừng đổi ý.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Lục Ly ta đỉnh thiên lập địa, có chơi có chịu, đương nhiên sẽ không đổi ý.

Khương Khinh Linh khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Lục Ly, không phải ngươi về lại Lục gia ư? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ta trở lại Linh Lung Các mới biết, thì ra ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, xem ra trước đây ta đã thất kính rồi.
Lục Ly híp mắt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Là Đỗ Nhiễm nói cho ngươi? Ta xuất hiện ở đây cũng là Đỗ Nhiễm thông báo?
- Ha ha!
Khương Khinh Linh vuốt tóc nói:
- Ngươi quá coi thường Linh Lung Các chúng ta, trên thực tế ta sớm đã được đến tin tức về chuyện của ngươi ở Thần Khải Thành. Chuyện ngươi bị lưu vong Thiên Ma Đảo, nửa đường được người cứu đi ta cũng biết. Ngươi từ Bắc Mạc mà đến, ta đoán hẳn cũng sẽ về lại Bắc Mạc, bởi thế mới đợi ở đây nửa tháng, mục đích chính là vì chờ ngươi.
Mười hai Vương tộc quả nhiên cường đại!
Lục Ly lần nữa không khỏi cảm khái, sợ là trong Thần Khải Thành cũng có tai mắt Linh Lung Các. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, mười hai Vương tộc là thế lực cường đại nhất trên thế giới này, trinh sát gián điệp tai mắt của bọn hắn hẳn là trải rộng khắp toàn bộ Trung Châu. Xúc tu dày đặc vươn dài đến từng ngõ ngách, như vậy mới có thể khống chế tuyệt đối Trung Châu được.
Lục Ly nhớ đến mười tên trưởng lão và mấy trăm chấp sự Ngoại đường Lục gia. Ngày ấy lúc Lục Chính Đàn trở về từng triệu kiến trên trăm tên chấp sự, đoán rằng trong đó cũng có người phụ trách tình báo.
- Để Khinh tiểu thư chê cười.
Nghĩ đến Khương Khinh Linh đã biết chuyện mình bị Lục gia lưu vong, đây dù sao cũng là việc xấu trong nhà Lục gia, Lục Ly không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Nét mặt Khương Khinh Linh rất trang nghiêm, chân thành nói:
- Lục Ly, nói thật cho ngươi biết, nội bộ Lục gia các ngươi đã đưa ra thông cáo, nói ngươi và cô cô ngươi đã không còn là con em Lục gia. Ngươi có từng nghĩ tới gia nhập thế lực khác? Nếu ngươi muốn gia nhập Linh Lung Các, ta có thể an bài, để ngươi trở thành đệ tử tinh anh, gia tộc sẽ cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên, chỉ cần ngươi đột phá Quân Hầu Cảnh, ta giúp ngươi có được thân phận trưởng lão Ngoại đường. Ở Linh Lung Các ngươi cũng không cần phải nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào, bản tiểu thư bảo kê ngươi!
- Không còn là con em Lục gia?
Nét mặt Lục Ly thoáng trầm xuống, dù hắn không phải quá coi trọng thân phận này, đối với Lục gia cũng không có cảm tình. Nhưng suy cho cùng trong thân thể hắn vẫn chảy dòng máu Lục gia, giờ đây bị người khu trục ra khỏi gia tộc, sau khi chết không vào được tông miếu, biến thành cô hồn dã quỷ
Khương Khinh Linh yên ắng quan sát thần sắc Lục Ly, một lúc sau mới nói tiếp:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đau buồn, tới Linh Lung Các, Khương gia chính là nhà của ngươi, chỉ cần một ngày còn có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Lục Ly miễn cưỡng cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Khinh tiểu thư, trước kia ta đã nói qua, con người ta không thích ăn cơm mềm, càng không thích ăn nhờ ở đậu. Lục gia không muốn ta, chính ta kiến tạo một Lục gia mới là được, đến lúc đó nếu gia tộc ta lớn mạnh hơn Lục gia, bên này của ta liền là chính thống!
- Ha ha.
Khương Khinh Linh nhấp môi cười khẽ, thật ra đáp án này nàng đã sớm biết, chẳng qua nàng vẫn có chút không muốn từ bỏ mới hỏi vậy. Nếu Lục Ly gia nhập Linh Lung Các, vậy thì đấy không phải là Lục Ly mà nàng quen biết.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, rất nhanh liền vứt chuyện Lục gia trục xuất hắn sang một bên, lần này thậm chí Lục Chính Đàn còn muốn giết hắn, so với khu trục thì càng thêm đáng hận, bởi thế hắn không mấy bận tâm.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Khinh tiểu thư, ta có thể cầu ngươi giúp chút chuyện không?

Khương Khinh Linh không khỏi kinh ngạc, theo lý thuyết Lục Ly không phải người chịu dễ dàng mở miệng, khóe môi nàng bất giác nhếch lên một đường cong, hỏi lại:
- Nói đi, là chuyện gì?
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Ta muốn cầu ngươi phong tỏa mặt bắc Trung Châu, ta không muốn bất luận người  Trung Châu nào đi tới Bắc Mạc, ít nhất trong vòng mười năm không thể đi, ta cần thời gian!
Khương Khinh Linh rất thông minh, thoáng chốc liền đoán được phần nào, nàng trầm tư một lúc rồi nói:
- Lục Ly, so với đi Bắc Mạc, không bằng ngươi tìm chỗ nào đó ngay trong Trung Châu, tỉ như bắc bộ chẳng hạn. Đầu tiên ngươi có thể tranh đoạt một phủ thành, sau đó lại tranh đoạt vực thành. Dù chỉ là tài nguyên một vực ở Trung Châu cũng phong phú hơn Bắc Mạc nhiều lắm, nơi hoang vu hẻo lánh như Bắc Mạc thì có gì?
- Không được!
Lục Ly biết chỉ cần hắn mở miệng, Khương Khinh Linh nhất định sẽ giúp hắn làm chủ một vực, chẳng qua ân tình này quá lớn, hơn nữa nội bộ Linh Lung Các khẳng định cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Được rồi!
Thấy Lục Ly kiên trì, Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi, chẳng qua nếu người Lục gia cường hành muốn đi, ta cũng ngăn không được, chỉ có thể sớm một bước thông báo cho ngươi.
Lục Ly cảm kích nhìn Khương Khinh Linh, thổ ra hai chữ:
- Cảm ơn!
Khương Khinh Linh híp mắt lại, đột nhiên sáp lại gần Lục Ly, như tên trộm nói:
- Ngươi nói không cho bất cứ kẻ nào đi Bắc Mạc, không bao gồm ta đấy chứ…
- Ngươi …
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, vị này chính là Hỗn Thế Ma Vương a. Nàng chạy tới Bắc Mạc, bên kia còn không phải gà bay chó sủa, hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, ngươi không cần tu luyện sao? Ta còn chờ quỳ xuống rửa chân cho ngươi đây.
- Hắc hắc
Khương Khinh Linh nghiêng đầu, cười hì hì nói:
- Tu luyện cũng cần nghỉ ngơi, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Bản tiểu thư chỉ thỉnh thoảng đi qua giải sầu chút thôi, chẳng lẽ cũng không được? Nếukhông được, vậy chuyện ngươi nói vừa rồi, ta phải suy nghĩ kỹ  …
- Được rồi!
Đầu Lục Ly lớn như cái đấu, thực sự hết cách với tiểu ma nữ này, hắn nghĩ nghĩ bèn nói:
- Đi qua chơi đùa cũng được, nhưng không thể gây chuyện, ngươi biết tính tình ta rồi đấy.
- Thành giao, hì hì!
Khương Khinh Linh lè lưỡi, cười tít cả mắt, vũ mị dị thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.