Chương trước
Chương sau
- Thí Ma chiến trường!
Nghe được cái tên này, trong người Lục Ly ẩn ẩn có chút nhiệt huyết sôi trào. Lục Phi Tuyết nói không nhiều, trong đầu hắn lại tự động hiển hiện một bức trường cảnh … cường giả Vu tộc, Man tộc, Vũ tộc, Ma tộc từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, muốn chiếm cứ Thần Châu đại địa, chiếm cứ mảnh thổ địa phú nhiêu mỹ lệ này. Các tiền bối Nhân tộc hăng say tắm máu phấn chiến, lần lượt từng người chiến tử sa trường, chém giết từng mảnh từng mảnh cường giả bốn tộc kia, chỉ để thủ hộ Thần Châu đại địa, thủ hộ ngàn ngàn vạn vạn Nhân tộc.
- Xem ra có cơ hội phải đi Thí Ma chiến trường một chuyến.
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, sau đó lại cười khổ, hiện tại cảnh giới hắn thật sự quá thấp, đừng nói Hồn Đàm Cảnh, dù là Quân Hầu Cảnh sợ rằng đều chưa hẳn có tư cách tới nơi như thế.
- Tu luyện, tu luyện!
Lục Ly không dám lãng phí thời gian, huyết nguyên chính là thứ tốt, mỗi từng phút từng giây phỏng chừng đều sẽ có năng lượng tản vào trong thiên địa.
Hắn lập tức về phòng bế quan, tiếp tục tu luyện Luyện Hồn Thuật. Hồn Đàm Cảnh chủ yếu tu luyện linh hồn, tu luyện Huyền lực ngược lại trở thành thứ yếu, hơn nữa phương pháp tu luyện Huyền lực của Lục gia cũng đơn giản, đan dược Lục gia so ra thì tốt hơn Thanh Loan Đan rất nhiều.
Vừa vận chuyển Luyện Hồn Thuật, huyết nguyên tiềm phục trong cơ thể lập tức dũng mãnh tuôn ra, tiến vào trong Hồn Đàm không ngừng tăng phúc Hồn Đàm, gia tốc khiến cho tốc độ tu luyện cực nhanh, mỗi phút mỗi giây Lục Ly đều có thể cảm giác được Hồn Đàm đang biến lớn.
Nếu cứ tu luyện thế này, nếu huyết nguyên vẫn cứ tiếp tục không ngừng tuôn ra, Lục Ly tin tưởng tối đa một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đến lúc đó lại hỏi Lục gia muốn một ít linh tài liền có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Thời gian sau đó rất bình tĩnh.
Lục Phi Tuyết bế quan, lại không ngay lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh, nàng đã lâu không tu luyện, cần có một đoạn thời gian thích ứng. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng bế quan, Lục Ly dứt khoát để hộ vệ bên ngoài từ chối khéo, bất kỳ người nào cũng không gặp.
Tùy theo thời gian này Lục Ly đê điệu tu luyện, phong ba mà hắn dẫn lên khi vừa trở về cũng từ từ lắng lại. Đám người Bát trưởng lão biết Lục Ly đang tu luyện, càng sẽ không tới quấy rầy, dù sao huyết nguyên trân quý như vậy, càng hấp thu nhiều lại càng có lợi ích đối với thân thể.
Qua mấy ngày Lục Lân và Lục Hồng Ngư lại tới bái phỏng một lần, chẳng qua Lục Ly đang tu luyện nên đóng cửa từ chối tiếp khách, hai người không tiện quấy rầy, đành phải tiu nghỉu quay về.
Giữa trưa mười mấy ngày sau, phía nam một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến, lại không dừng lại ở ngoài thành mà tiến thẳng vào trong.
Người trên tường thành không ai dám ngăn cản, bởi vì trên phi thuyền thiết giáp có một chữ “Lục” to lớn, chiếc phi thuyền thiết giáp này còn có màu vàng, trọn cả Lục gia chỉ có được hai chiếc, đều là vật cưỡi của đại nhân vật trong gia tộc.
Hưu
Mười mấy tên cường giả dồn dập lao vút ra từ trong Thần Khải Thành và Thần Khải Sơn, đứng sừng sững trên Thần Khải Sơn, chờ sau khi phi thuyền thiết giáp dừng lại, bọn họ mới khom lưng chắp tay nói:
- Cung nghênh gia chủ.
Tiếng hét lớn của đám người kia đánh thức Lục Ly, hắn nghe được hai chữ “gia chủ”, trong mắt lóe lên tinh mang, tung người lao ra đứng ở trong sân, ngửa mặt nhìn lên.
Phi thuyền thiết giáp thu lại, một lão giả hoa bào dẫn theo hai tên công tử trẻ tuổi cùng một đám người bay vụt xuống, trực tiếp tiến vào Trưởng Lão Đường.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ Lục Phi Tuyết đều bị kinh động, cũng theo đi ra, Lục Ly nhìn thấy Lục Phi Tuyết, lập tức nghi hoặc hỏi dò:

- Gia chủ là ai?
Lục Phi Tuyết nói:
- Còn có thể là ai? Đại gia gia ngươi chứ ai.
- Gia chủ không phải gia gia ư?
 Lục Ly nghi hoặc hỏi ngược lại.
- Gia gia ngươi là tộc Vương.
Lục Phi Tuyết thấp giọng giải thích nói:
- Chẳng phải phụ thân xảy ra chuyện sao, nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ. Chẳng qua phụ thân không chết, hơn nữa sự tình cũng không thể truyền ra, đại gia gia ngươi chỉ có thể tấn phong gia chủ. Nếu đại gia gia ngươi làm tộc Vương, sự tình nhất định sẽ truyền ra, bên ngoài cũng sẽ hoài nghi phụ thân xảy ra chuyện. Hiện tại chỉ mới tuyên bố với bên ngoài, rằng phụ thân bế quan xung kích cảnh giới càng cao, đại gia gia ngươi làm thay gia chủ, quản lý Lục gia.
- À à!
Lục Ly không khỏi thất vọng, tự dưng cao hứng hụt một trận, hắn nghe được gia chủ, còn tưởng rằng gia gia đi ra.
Hắn nhớ tới vừa rồi đi theo bên người đại gia gia còn có hai công tử trẻ tuổi, thế là trầm giọng hỏi:
- Đại gia gia mang theo Lục Toan Lục Nghê đi ra? Bọn hắn ra ngoài làm gì?
- Ta làm sao biết được?
Lục Phi Tuyết lắc đầu, sau đó sắc mặt thoáng trầm xuống, nói:
- Lục Ly, gần đây ngươi phải cẩn thận chút, đừng đi ra. Lục Toan Lục Nghê không phải hạng tốt đẹp gì, ngươi ra ngoài bọn hắn nhất định sẽ tìm ngươi gây chuyện. Tranh đấu giữa con em trẻ tuổi với nhau, trưởng bối đều mặc kệ, chỉ cần không chết người là được.
Trước đó Lục Lân cũng đã nói việc này, Lục Ly không hiểu hỏi:
- Vì sao gia tộc lại không quản? Chẳng lẽ cứ để mặc con em trẻ tuổi trong tộc nội đấu, như thế không ảnh hưởng đến đoàn kết ư?
- Ha ha, không chỉ Lục gia, tất cả các đại gia tộc đều như thế.
Lục Phi Tuyết cười khổ nói:
- Con em trẻ tuổi trong đại gia tộc thì nhiều lắm, đều là hổ tử, tự nhiên khó tránh khỏi phát sinh tranh chấp. Ở trong mắt trưởng bối, muốn làm Hổ Vương nhất định phải ngạo nghễ đồng bối, ép cho đồng bối không ngóc đầu lên được, như thế về sau thượng vị mới có thể phục chúng. Con em trong gia tộc ngươi đều ép không được, ra ngoài làm sao lực áp thiên tài trẻ tuổi của các gia tộc còn lại? Làm sao vẻ vang thay cho gia tộc?
- Nghe có vẻ cũng có đạo lý!

Lục Ly sờ lên cánh mũi, chẳng qua hắn lại không thích tranh đấu với đồng bối, cùng là tộc nhân thân thích, sao cứ phải làm cho giống như cừu nhân, thế thì nghĩa lý gì? Nếu dựa vào trấn áp đường huynh đường đệ mới có thể thượng vị, hắn tình nguyện không thượng vị.
- Ta đi về tu luyện.
Lục Ly đã tu luyện gần nửa tháng, Hồn Đàm sắp đạt tới Hồn Đàm Cảnh hậu kỳ, hắn làm gì có hứng thú ra ngoài gây chuyện, cứ dứt khoát trốn ở Đằng Long Các ngày ngày bế quan, vừa tiết kiệm lại thanh tịnh.
Hưu
Hắn muốn thanh tịnh, khăng khăng sự tình cứ tìm tới hắn. Một tên binh sĩ nhanh chân đi đến, tiến vào Đằng Long Các bẩm báo nói:
- Ly thiếu gia, gia chủ muốn triệu kiến ngươi.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều có chút căng thẳng, Lục Phi Tuyết nhíu mày trầm ngâm một lát, thấp giọng nói bên tai Lục Ly:
- Lục Ly, nhớ quy củ chút, đừng chống đối đại gia gia ngươi. Hiện tại hắn là gia chủ, thống soái Lục gia, tất cả con em Lục gia đều phải nghe lời hắn. Nếu ngươi đắc tội hắn, sợ rằng sau này chúng ta không thể sống được ở Thần Khải Sơn nữa.
 
- Ừ!
Lục Ly nhìn Lục Phi Tuyết một cái, quyết định vạn sự đều ẩn nhẫn, bây giờ đại gia gia là gia chủ Lục gia, chứ không phải đám trưởng lão bình thường kia. Nếu đắc tội, hắn thì không sao, chỉ là Lục Phi Tuyết vừa mới được an ổn, nếu lại bị khu trục ra khỏi Thần Khải Sơn, nàng biết đi đâu?
Lục Ly nhanh chân đi theo tên binh sĩ kia hướng tới Trưởng Lão Đường, tiến vào đại điện Trưởng Lão Đường, hắn thấy được rất nhiều cường giả xa lạ, tổng cộng khoảng chừng hai ba mươi, đều đang đứng chờ trong viện. Có mấy người rõ ràng đều là Nhân Hoàng, xem ra là các trưởng lão Ngoại Đường.
- Ly thiếu gia chờ ở ngoài này, lát nữa gia chủ sẽ triệu kiến ngươi.
Một tên chấp sự Quân Hầu Cảnh nhìn thấy Lục Ly đi vào, vội vàng bước tới dặn dò. Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, đành phải tìm một góc trong đại viện đứng chờ.
Rất nhiều người tại trường đều nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hiếu kì, chẳng qua không ai tới tra hỏi. Trong đại viện không ngừng có người được đưa vào Trưởng Lão Đường, bên trong thỉnh thoảng cũng có người đi ra, không ai kêu Lục Ly, hắn đành phải trầm mặc đứng đợi ngoài này.
Cứ thế đứng đợi nguyên một buổi chiều, sắc trời đã tối sầm, bên trong vẫn không gọi hắn đi vào.
Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không phát tác, hắn tiếp tục trầm mặc đứng chờ. Bên trong Trưởng lão Viện không ngừng có người đi ra, có người tiến vào, Ngoại Đường lại tới một ít trưởng lão, song mãi vẫn không thấy đến lượt Lục Ly đi vào.
Lần nữa đợi một canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, Lục Ly nhịn hết nổi. Hắn hướng về phía tên chấp sự kia, chắp tay nói:
- Hôm nay sắc trời đã tối, ta mệt nhọc đi về ngủ trước, ngày sau có thời gian lại đến bái kiến gia chủ.
Nói xong, Lục Ly nhanh chân đi ra phía ngoài, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Trong đại viện còn đứng một đám chấp sự và trưởng lão Ngoại Đường, bọn họ thấy cảnh đó không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, vị tiểu gia này quả nhiên đúng như lời đồn, kiệt ngạo không thuần a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.