Triệu Dật đeo một chiếc balo nhỏ trên lưng bước vào cửa nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế salon vừa xem TV vừa nhặt rau, lập tức cười nói: “Mẹ! Con về rồi! Có nhớ con không?”
Trong mắt Trần Mỹ Quyên hiện lên vẻ vui mừng, nhưng ngoài miệng lại không tỏ ra yếu kém: “Nghĩ gì chứ? Không phải con mới đi hai mươi ngày sao? Lúc không có con, mẹ và cha con đi khắp nơi ăn đồ ăn ngon, cuối tuần còn ra ngoài đi du lịch, không biết đẹp như thế nào đâu.”
Triệu Dật đặt balo của mình trên ghế salon, ôm vai mẹ: “Chà! Thế giới hai người thật ngọt ngào nha! Vậy con trở về chẳng phải là đang quấy rầy hai người…”
Trần Mỹ Quyên thở dài: “Ai bảo con là con trai mẹ chứ, mẹ cũng chỉ biết nhịn. Nhưng cũng may con ở nhà không được bao lâu…”
Triệu Dật giả vờ đứng lên, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Haizz, lái xe cực khổ cả mấy trăm km trở về còn bị chê. Quên đi! Con vẫn nên quay về Giang Châu ăn mì tôm một mình thôi.”
Trần Mỹ Quyên bật cười: “Được nha! Tối nay mẹ sẽ chuẩn bị cho con một túi mì ăn liền để thỏa mãn con.”
Triệu Dật cũng cười nói: “Mẹ! Mẹ vẫn còn trẻ, tâm tính cũng trẻ theo nha! Thôi xong rồi, sau này mẹ có chán ghét cha con là một lão già xấu xí không?”
Trần Mỹ Quyên đánh Triệu Dật một cái: “Thằng nhóc này nói cái gì thế, ngứa đòn sao?”
Triệu Dật bật cười, ngồi xuống: “Tối nay có gì ngon không?”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407461/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.