Trương Thụy sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn về phía Chu Lâm, hừ lạnh nói: “Chu Lâm, tôi nói sai chỗ nào, chẳng lẽ tôi khuyên cậu ấy học lại là không đúng à?”
Chu Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Thụy: “Thằng ngu.”
Chu Lâm mặc dù muốn nói chuyện Triệu Dật cứu người để cho Trương Thụy hết khoác lác, nhưng mà bạn mình không muốn chuyện này lộ ra, cho nên mặc dù phẫn nộ trong lòng nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục giữ bí mật.
Trương Thụy bỗng nhiên đến gần hắn, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói cậu còn mang một bó hoa theo, chẳng lẽ là muốn tỏ tình với Ngô Cúc à?”
Chu Lâm siết chặt nắm đấm: “Liên quan gì đến mày?”
Trương Thụy cười hăng hắc, dùng cái giọng điệu khiêu khích đắc ý nói: “Có phải là chuyện có liên quan đến tôi hay không, đợi lát nữa sẽ biết.”
Trương Thụy biết mình không được đám người Triệu Dật chào đón, điều cần nói cũng đã nói, khoe khoang khoác lác cũng đã xong, cho nên hắn đắc ý rời đi.
Phạm Hưng mắng một câu: “Thằng chó bốc phét, bày đặt ngầu lòi.”
Một hơi uống hết ly đồ uống trên tay, Phạm Hưng quay sang nhìn Triệu Dật hỏi: “Thằng này đúng là ngứa da rồi, mà cậu cũng không tức à?”
Triệu Dật cười cười: “Tức giận làm gì, không đáng.”
Vừa nói xong hắn đã nghểnh cổ hất cằm về phía Liễu Phi Vũ đang cười tươi như hoa ở bên cạnh: “Cậu nhìn cô ấy xem, vẫn rất vui đó thôi.”
Phạm Hưng nghi ngờ hỏi: “ Có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407007/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.