“Chủ nhân”.
Vũ Nhu đang gọt hoa quả ở bàn đá, thấy Lý Quân Thiên xuất quan liền lên tiếng chào hỏi, cũng không quá kích động giống như lúc trước. Có lẽ lần trước là do Lý Quân Thiên trực tiếp biến mất không thấy tung tích, mà lần này Vũ Nhu biết được Lý Quân Thiên bế quan ở đâu.
Cho nên tưởng niệm không mãnh liệt như vậy.
An ổn, yên tâm cho nên bình tĩnh.
Lý Quân Thiên ngồi xuống, thoải mái cầm một quả đào được gọt sạch sẽ cắn một miếng, giòn giòn mật mật ngon miệng.
Thêm một sự tình đáng giá làm lúc rảnh rỗi làm cho tâm tình vui vẻ, Lý Quân Thiên cảm thấy không tệ.
“Tu vi của ngươi?”
Lý Quân Thiên híp híp mắt đánh giá Vũ Nhu, không biết vì sao tu vi của Vũ Nhu vẫn ngưng lại ở Hướng Thiên Cảnh kỳ Dị Tượng mà không đột phá. Lý Quân Thiên nhớ không nhầm thì Vũ Nhu đã bắt đầu xây dựng Dị Tượng từ mười mấy năm trước rồi, đến hiện tại vẫn chưa bước vào Đạo Thiên Cảnh, đúng là rất kỳ quái.
Vũ Nhu cười gượng nói.
“Ta cũng không biết tại sao, không có phương hướng đột phá”.
Lý Quân Thiên suy tư một chút, chợt hiểu ra nguyên nhân, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Vũ Nhu.
Võ Đạo của Vũ Nhu hơi kỳ quái, ít nhất là không quá chính cống theo con đường mà Lý Quân Thiên vẽ ra cho nên khi đạt đến Hướng Thiên Cảnh liền gặp phải bình cảnh.
Không phải Vũ Nhu cố ý gặp phải bình cảnh mà từ khi Lý Quân Thiên chứng đạo, hắn liền trở nên khó hiểu trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-kiem-ma/5159097/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.