Ngay khi bước vào phòng khách, anh cứng đờ người khi nhìn thấy đống tranh đứng dựa vào tường, Mộc Nhã thì lại quỳ gối dưới sàn, trên ghế lại là ông Lý uy nghiêm ngồi ở đó. Đoán được tình hình hiện tại, anh lo sợ chạy về phía Mộc Nhã khoác tay ôm lấy cô rồi quỳ gối xuống rối rít giải thích
- Là lỗi của con! Là con khuyến khích cô ấy vẽ, ba đừng gây tổn thương cho Mộc Nhã nữa
- Ta thật không hiểu sao rõ ràng là một người rất thành đạt, cao sang như con lại chấp nhận một cái bộ môn nghệ thuật thấp kém như này?
- Dạ thưa ba, con thấy hội hoạ không có điểm gì để nói là thấp kém cả. Những người hoạ sĩ luôn có cái nhìn rộng và tinh tế hơn, họ còn biết cách đưa cảm xúc mình vào những nét vẽ. Chẳng phải nó rất tuyệt vời sao ạ?
- Tuyệt vời à? Là con đang bênh vực vợ con hay là thật lòng vậy? Những người không có tài cán gì, thiếu hụt về trí tuệ mới phải theo nghề vẽ. Thật quá sức tầm thường!
- Dạ thưa ba, với con thì không có nghề nghiệp nào là tầm thường...
Chẳng chờ anh nói hết câu, ông Lý đã đùng đùng nổi giận mà đứng bật dậy, to tiếng ngắt lời nói của anh rồi kéo xồng xộc Mộc Nhã đứng lên
- Thôi đủ rồi! Ta không thể chấp nhận một đứa con rể có suy nghĩ như này được, tại sao lại có thể chấp nhận cái thứ nghề nghiệp rẻ tiền, thiếu vinh quang như này được chứ? Thật sai lầm khi gả con gái ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026147/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.