Có một gian phòng cách nhà Trần Thần không xa, phụ tử Thạch Bình sẽ ngụ tại đó, ngoài ra còn có tiểu tư Trần Thần phái đến, trù sư cùng tiểu thị hầu coi sóc sinh hoạt thường ngày của bọn họ.
Vì Tề Xảo mang thai, Trần Thần không thể tìm y làm ít vận động tốt cho sức khỏe và tâm hồn, tinh lực dư thừa chỉ có thể phát tiết trên phát minh đồ vật. Mỗi ngày trời vừa sáng, Trần Thần liền chạy đến chỗ Thạch Bình, làm ổ cả ngày, tối về nhà cơm nước xong hoặc đi thư phòng vẽ tranh hoặc cùng Kiều Vân Thâm thảo luận sự vụ cửa hàng. Anh hoàn toàn kế thừa phong phạm phủi tay làm ông lớn của Tề lão gia tử, tần tần tật mọi thứ đều do Kiều Vân Thâm quản lý, anh chỉ phụ trách ý tưởng. Điểm này khiến Kiều Vân Thâm hận không thể bóp chết anh.
Hôm nay, Trần Thần vừa từ chỗ Thạch Bình về, cầm hộp phát nhạc mới nghiên cứu về định cho Tề Xảo chơi. Vào cửa liền thấy Tề Xảo đang ngồi trên ghế quý phi, tay ôm thỏ bông lớn, hung hăng giật tai thỏ.
“A Xảo làm sao vậy?”
Nghe tiếng, Tề Xảo ngừng tay, vừa cáu kỉnh vừa đáng thương nhìn Trần Thần.
“A Thần, ta bứt rứt quá! Trong lòng cứ buồn bực đâu đâu ấy! Muốn xả ai đó một trận!”
Trần Thần sửng sốt, thấy Tề Xảo nhăn nhíu mặt mày, anh đau lòng. Bước nhanh đến kéo Tề Xảo ôm vào lòng, anh khẽ vỗ.
“Không sao đâu, A Xảo! Người mang thai đều như vậy, cha không nói ngươi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054799/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.