“Tiêu Ngự Phong, không cần phản kháng nữa, thuộc hạ của ta đã bao vây hoàng cùng này, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu”
“Tiêu Tự!!!, ha ha ha không ngờ 8 năm trước đánh ngươi xuống vực ngươi lại đại nạn không chết, thiên ý thiên ý a~~~” Tiêu Ngư Phong dùng ánh mắt hận thấu xướng nhìn y
Tiêu Tự nhíu mi, y rốt cuộc đã làm gì khiến hắn hận y đến vậy
“Nếu muốn giết ta thì cứ giết, với võ công của ngươi hiện giờ đâu có khó”
“Tại sao…”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn biết tại sao ngươi lại hận ta như vậy, ta muốn biết là chuyện gì có thể khiến ngươi nhẫn tâm chính tay giết nhi tử thân sinh của mình”
“Ngươi muốn biết”
“Đúng”
“Vậy đi theo ta”
Tiêu Ngự Phong rời khỏi ghế, bước đến gần một tấm họa, Tiêu Tự theo mắt hắn nhìn vào bức họa, trong đó họa một mỹ nhân vận hồng y, nụ cười hạnh phúc bên môi càng nổi bật sắc đẹp khuynh thành của y, Tiêu Tự nhìn kỹ người đó cư nhiên giống hệt y
“Cảm thấy sao???, giống ngươi”
“Giống, y là ai” Tiêu Tự nghi hoặc nhìn hắn
“Rồi ngươi sẽ biết” Tiêu Ngự Phong vén bức họa sang một bên, dùng ngón tay ấn lên bức tường, bên cạnh lập tức mở ra một mật đạo
Tiêu Tự theo bước Tiêu Ngự Phong đi vào
Không khí xunh quanh càng lúc càng lạnh, khi đi đến cuối mật đạo, Tiêu Ngự Phong gõ 3 cái lên bức tường, phiến đá bắt đầu dịch chuyển, bên trong cư nhiên là một phòng băng
Nhìn Tiêu Ngự Phong bước đến bên cạnh hòm băng ở giữa, Tiêu Tự hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-cua-mot-ket-thuc/134614/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.