Cánh đồng xanh thẩm xa đến tận chân trời, Tiêu Ngự Phong ôm Lăng Tình ngồi xuống, gió mát mang hương hoa thổi đến
“Tình nhớ nơi này không, đây là nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngươi xem nó vẫn như xưa, vẫn xinh đẹp như vậy, rất giống ngươi”
Nhìn người trong lòng không có phản ứng, cơ thể băng giá của y như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn
“Tình, ngươi còn nhớ không chính là nơi đây nơi ta đã nói yêu ngươi, nơi chúng ta lần đầu tiên kết hợp, nơi lưu giữ tất cả những kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta”
“Tình ngươi đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi”
Gió mát vẫn thổi nhưng không có ai trả lời
“Tình ngươi đừng như vậy mà, đùa như vậy không vui tí nào”
“Ba” từng giọt từng giọt lệ rơi xuống trên má Lăng Tình, nhưng y vẫn là không tỉnh
“Tình…Tình…Tình” ôm sát Lăng Tình vào lòng, Tiêu Ngự Phong nghẹn ngào run rẩy gọi tên ái nhân
Bầu trời trong xanh cũng bị một lớp mây đen lấp đi, sấm bắt đầu nổi lên mưa từ từ rơi xuống càng lúc càng lớn, xung quanh như bị mưa che lấp hết
“Tại sao…tại sao, không phải đã hứa sẽ ở bên ta cả đời sao, không phải nói sẽ luôn yêu ta sao Tình, tại sao rốt cuộc ta đã làm gì sai, sao phải cướp Tình của ta đi,…tại sao!!!”
“AAAAAAAAAAAA!!!!”
Siết chặt người trong lòng, Tiêu Ngự Phong thét lên, lệ càng rơi càng nhiều, hắn nhớ rõ…hắn nhất định sẽ nhớ rõ hôm nay, ngày y mất đi ái nhân, mất đi thê tử, mất đi người hắn thề phải bảo hộ, vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-cua-mot-ket-thuc/134613/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.