Phong Tĩnh học chế độ tám năm khoa chính quy ngành đông y lâm sàng. 
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lựa chọn ở lại Bắc Kinh làm việc, về sau lại tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình. 
Sau đó... cô lại trở lại thành phố Dương Giang. 
Cô là người bản địa thành phố Dương Giang, nhưng quay về thành phố Dương Giang hơn một tháng cô cũng không chuyển về nhà ở cùng với bố mẹ. 
Để tiện cho công việc, cô thuê một căn chung cư có một phòng ngủ một phòng khách ở một khu nhà gần bệnh viện. 
Trở lại phòng trực ban, Phong Tĩnh làm xong công tác giao ban với đồng nghiệp rồi lái xe từ bãi đỗ xe của bệnh viện ra. 
Lúc ra khỏi bệnh viện, cuối cùng trời cũng mưa. 
Bầu trời đen nhánh bị tia chớp cắt qua, nương theo tiếng sấm ầm ầm, mây đen toả đầy, mưa to rơi chéo xuống, quét sạch cơn oi bức đã ấp ủ nhiều ngày. 
Mưa to quét đi thời tiết nóng bức, lại không quét sạch được tâm trạng phiền muộn. 
Trước cửa sổ xe, cần gạt nước lắc lư không ngừng. 
Lái xe ra đường cái, Phong Tĩnh nhìn chăm chú vào con đường, lại hơi thất thần. 
Người bản địa thành phố Dương Giang thường xuyên nói đùa rằng, thành phố Dương Giang rất nhỏ, nhỏ đến nỗi đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được người quen. 
Khi lựa chọn quay trở lại nơi này, cô đã dự đoán được sẽ có ngày này. Nhưng không nghĩ tới, một ngày này sẽ đến nhanh như vậy. 
Tần Tranh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886575/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.