Cúp điện thoại, Phong Tĩnh lại mở bệnh án của Vương Hạo Quang ra, tính toán đợi lát nữa lại nhìn kỹ xem.
Chú ấy nói rằng đùi đau đớn khó nhịn, đau ở chỗ cố định, từng có ghi chép bị ngoại thương rõ ràng, theo lẽ thường thì hẳn là bệnh trạng tắc nghẽn mạch máu. Ban đầu cô suy đoán là do kinh mạch không thông, nhưng bệnh trạng khi bị tắc nghẽn máu thì mạch tượng phần lớn trầm trệ hoặc kết đại*, màu lưỡi đỏ sậm.
*Kết đại: Chỉ tình trạng nhịp mạch thất thường, chậm và không đều.
Mà mạch tượng của chú ấy trơn trượt, màu lưỡi đỏ, ban lưỡi vàng và dính, trên bề mặt lưỡi không có vệt ứ, dưới lưỡi cũng không có hiện tượng giãn tĩnh mạch, không giống như bị nội thương lắm, ngược lại thể hiện cơ thể bị nóng trong.
Cho nên nàng cô mới để ý tới chuyện này.
Hệ thống xếp hàng tiếp tục gọi số.
Cho đến trưa, Phong Tĩnh khám gần bốn mươi bệnh nhân.
Có nhân viên văn phòng đau bụng suốt một tuần mới đến bệnh viện khám, có nam nữ lớn tuổi muốn có đứa con thứ hai nên tới đây điều dưỡng trước, có học sinh tiểu học mỗi ngày lên lớp đều mặt ủ mày chau, có sinh viên đến đây điều trị kinh nguyệt không đều...
Còn có một bà mẹ khăng khăng rằng con gái của mình chỉ đau bụng chứ không phải mang thai.
Phong Tĩnh bắt mạch cho cô bé, không hề nói gì, chỉ khéo léo đề nghị hai người chuyển sang khám phụ khoa.
Nhưng nghe lời Phong Tĩnh nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886568/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.