Giống như là một bức tường kiên cố, không gì phá nổi, ngăn cản tất cả mưa gió và nguy hiểm. 
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, kinh ngạc: "Tần... đội trưởng?" 
Tần Tranh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh lùng đầy châm biếm: "Không nghĩ tới đầu năm nay còn có người không biết xấu hổ như vậy, mạo nhận làm người quen của bác sĩ không thành thì muốn động tay đánh người." 
Hứa Ứng Tuấn suýt nữa lao lên: "Anh, anh nói cái gì? Con mắt nào của anh thấy tôi muốn đánh người hả?" 
Tần Tranh không để ý tới anh ta, anh quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh, lạnh nhạt nói: "Cô đi vào khám cho bệnh nhân trước đi." 
Phong Tĩnh gật đầu, nhanh chóng nhìn về phía cô gái kia: "Đi theo tôi." 
Cô gái kia cũng kịp phản ứng, đuổi theo sát bước chân của Phong Tĩnh. 
Hứa Ứng Tuấn muốn đuổi theo nhưng bị Tần Tranh cản lại, nhìn cửa phòng khám nhanh chóng đóng lại. 
Anh ta vừa định nổi giận, nhưng đối mặt Tần Tranh cao hơn anh ta gần một cái đầu thì lại không dám lỗ mãng. 
Hứa Ứng Tuấn đè nén cơn giận, trừng anh: "Anh là ai? Có quan hệ gì với Phong Tĩnh?" 
"Tôi có quan hệ gì với cô ấy?" Tần Tranh hững hờ cười một tiếng, giống như là mỉa mai, anh không trả lời vấn đề này, chỉ nói một cách lạnh lùng: "Tôi chỉ không vừa mắt hành động của anh." 
Hứa Ứng Tuấn tức giận: "Vậy là anh đang xen vào việc của người khác!" 
Tần Tranh nhíu mày: "Xen vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886563/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.