Mạch Dĩnh Thi đưa thùng giấy trên tay qua.
Tần Tranh nhìn cái thùng trong tay cô, không giơ tay nhận. Anh nhìn chằm chằm cái thùng đó một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình giống như bị mắc xương cá.
"Cô ấy..." Tần Tranh hoàn hồn từ trạng thái cứng đờ, cổ họng đắng chát: "Cô ấy có nói gì không?"
"Không." Mạch Dĩnh Thi chớp chớp mắt: "Cậu ấy chỉ bảo tôi mang tới trả cái này lại cho cậu."
Tần Tranh lại thấp giọng: "Thế... mấy năm nay cô ấy sống tốt chứ?"
Mạch Dĩnh Thi nhún vai nói: "Không phải hai người đã gặp nhau mấy lần rồi à? Sao cậu không tự mình hỏi cậu ấy câu này?"
Tần Tranh rũ mắt tự giễu: "Hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất hẳn là tôi nhỉ."
Mạch Dĩnh Thi liếc nhìn, hơi tức giận: "Ồ, hoá ra cậu cũng biết rõ à."
"..."
"Thế tôi nói thật cho cậu biết đi." Nụ cười của cô nàng vụt tắt, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên sắc bén: "Cô ấy không ổn, những năm này thật ra cô ấy sống không tốt chút nào, tất cả đều nhờ ơn của cậu ban tặng."
"Nói thật, hồi cấp ba tôi đã rất chán ghét cậu, hiện tại lại càng ghét. Hồi đó ghét cậu là bởi vì cậu cướp đi hơn một nửa sự chú ý của bạn thân tôi. Chẳng qua ghét thì ghét chứ lúc đó tôi cũng rất tán thưởng cậu, nên cũng chấp nhận chuyện của cậu với cậu ấy. Vốn cho là cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy, nào biết được người tổn thương cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886525/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.