Phong Tĩnh khẽ giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với người đối diện. 
Tần Tranh đi về phía cô, mỗi một bước đều im lặng đẩy ánh sáng và bóng người về phía trước. 
Anh dừng bước trước mặt cô, dáng người thẳng tắp và cao lớn, ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang trên hành lang vẩy lên người anh, ánh đèn màu lạnh phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, cặp mắt sâu thẳm tĩnh mịch kia lại sâu hơn một chút. 
Giữa bọn hắn chỉ cách một lối đi nhỏ, nhưng lại giống như cách thiên sơn vạn thuỷ. 
Nhìn rõ gương mặt kia, nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng tốc. 
Là anh, thật sự là anh. 
Anh không có việc gì. 
Nước mắt dâng lên, cô vội vàng giơ tay lau sạch nước mắt nơi khoé mắt. 
"Ai đang tìm cậu chứ?" Phong Tĩnh quay mặt qua một bên không nhìn anh: "Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ đang kiểm tra xem còn có người bị thương nào còn sót lại không." 
Tần Tranh cong môi, dường như sự mệt mỏi cũng tan đi không ít. 
"Ừ, là anh tự mình đa tình." 
"..." 
Phong Tĩnh im lặng, hiếm thấy không cãi lại mà chỉ hỏi anh: "Sao giờ cậu mới tới?" 
Tần Tranh thu nụ cười, lên tiếng giải thích: "Vụ nổ lần này tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, anh phải ở lại làm công tác xử lý khắc phục hậu quả." 
Phong Tĩnh ngước mắt, tâm trạng nặng nề: "Sự cố phát nổ lần này, thật sự có người..." 
"Ừ." Vẻ mặt Tần Tranh nghiêm nghị, nhẹ giọng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886509/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.