Phong Tĩnh khó hiểu: "Điều này không phải là rất bình thường à? Tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi, cho dù đổi thành những người khác tôi cũng sẽ cứu."
"Thật à?" Dương Bái Bái khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Cô ta khẽ nói: "Cảm ơn cô."
"Đừng khách sáo." Phong Tĩnh cười cười.
Đang nói thì điện thoại di động của cô vang lên.
Nhìn số điện thoại hiển thị, cô không nhịn được nhỏ giọng kêu lên "nguy rồi", vội vàng nhận cuộc gọi: "Dạ, mẹ?"
"Con vừa mới gặp bạn học hồi cấp ba, nán lại một lát, con đến ngay đây."
Dương Bái Bái thấy vậy thì chờ cô cúp điện thoại xong bèn nói: "Nếu cậu còn có việc thì đi giải quyết trước đi, tôi muốn ngồi một mình một lát."
Phong Tĩnh vẫn hơi không yên tâm: "Cậu cảm thấy khá hơn tý nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều." Dương Bái Bái nở nụ cười: "Tôi đợi lát nữa rồi gọi bạn tôi tới đón."
Phong Tĩnh gật đầu, lúc này mới đứng dậy: "Thế tôi đi trước."
Cô vừa mới xoay người lại bị Dương Bái Bái gọi lại.
"Đúng rồi, Phong Tĩnh, tôi..."
Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía cô ta: "Còn có việc gì à?"
Dương Bái Bái do dự một lát, kìm nén cảm xúc, cuối cùng vẫn nói: "Không có gì."
Cô ta ngừng một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn cô: "Trên đường cậu... phải cẩn thận."
Phong Tĩnh hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu rồi quay người rời đi.
***
Lúc bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886506/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.