Chương trước
Chương sau
- Tỷ tỷ à, tỷ không biết gì sao??Tối qua, hoàng thượng không có về Dưỡng Tâm Điện mà trực tiếp ngủ lại tẩm điện.
Vì mới ngủ dậy tinh thần chưa được tỉnh táo, Lý Quân Khuê chưa nhận thức được vấn đề:
~Ò...Vậy sao? HẢ!!! CÁI GÌ!?!! HẮN NHƯ VẬY MÀ NGỦ LẠI NGỌC TÂM CUNG, TRỜI ƠI KHÔNG SỢ HIỂU LẦM HẢ????? Trời ơi, Nhan Tuyết Nhi cô ta chắc tế ta luôn quá!!!! Ể? Mà không phải cô ta quan tâm đến hoàng thượng nhất sao, cho cô ta ăn chút giấm vậy.
...
Vân Lạc:"..."
- Tỷ tỷ, chuyện như thế mà tỷ cũng nghĩ ra được hả?
======
Tin tức hoàng thượng qua đêm tại Ngọc Tâm cung nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, lọt vào tai thái hậu. Bà vui mừng khôn siết vì sau bao nhiêu năm thì thằng con hư đốn của bà mới chịu nghe lời bà, nhanh chóng cho người đi mời Lý Quân Khuê lại cho bà hỏi chuyện. Biết được sự thật xong bà mới thực thất vọng. Không phải là hai đứa nó đã tiến triển mà chỉ là muốn trêu ghẹo nhau thôi nhưng bà cũng bắt đầu ôm hi vọng nhiều hơn, nói cho cùng Lăng Nhất Thiên sau bao năm cuối cùng cũng chịu quan tâm một chút đến Thục phi của bà.
======
Ở Tâm Tư cung, các phi tử đang thỉnh an Nhan hoàng hậu buổi sáng, bầu không khí vô cùng nặng nề. Giang tần mở miệng mỉa mai Thục phi.
- Cứ tưởng cô ta thế nào, cuối cùng cũng là hạng phụ nữ quyến rũ hoàng thượng. Tỷ xem, cô ta mới chỉ mở cửa cung vài ngày đã đối phó với tỷ, sau đó là quyến rũ hoàng thượng, Nhan tỷ tỷ xem sau này hậu cung sẽ thu vào tay áo cô ta mất.
Nhan hoàng hậu nghe tin đã vô cùng tức giận, giờ thêm Giang tần châm ngòi, tâm trí Nhan Tuyết Nhi bây giờ không khác đống lửa là mấy. Tuyên thường tại cũng là một phe cánh của hoàng hậu nhưng chức vi nhỏ nhất trong hậu cung hiện tại nên nếu nói về Thục phi cũng chỉ nói bóng gió nhẹ nhẹ:
- Nhan tỷ, tỷ bớt giận. Hoàng thượng chỉ là nhất thời ưa thích. Đâu có bằng Nhan tỷ tỷ là người trong lòng của hoàng thượng.
An tần xưa giờ luôn ở phe hoàng hậu nhưng chưa có biểu hiện gì tốt nên tranh thủ lúc này hiến kế cho Nhan hoàng hậu:
- Nhan tỷ tỷ, sắp tới chính là dịp đi săn, thể nào cũng có những cuộc thi do hoàng thượng tổ chức, tỷ tỷ nhiều năm tập luyện như vậy còn Thục phi đó nhiều năm rồi vẫn chưa cầm cung lại sợ rằng sẽ thua xa tỷ tỷ (Từ lúc Thục phi tự nhốt mình trong cung, Lăng Nhất Thiên mới ra qui định bắt buộc các phi tử phải đi theo hoàng thượng trong đợt đi săn chứ trước đây không hề có). Mang danh công chúa Đông Phương Quốc mà lại thua tỷ tỷ không phải xấu mặt lắm sao???
Hạ phi khẽ cười:" Ả Nhan Tuyết Nhi đó trình bắn cung còn thua xa Ninh tỷ, lấy đâu ra tự tin đấu với Thục phi."
Ninh phi lại nghĩ: "Một đám người không biết lượng sức mình. Tưởng mấy năm nay Nhan Tuyết Nhi luôn đứng nhất về bắn cung là nhờ thực lực sao. Dù gì Trương Ninh cô cũng là com gái của đại tướng quân đó, không phải cô cố tình nhường thì đừng hòng mơ đến, thế mà bây giờ lại tự lấy thân mình yếu đuối đi thách đấu với công chúa Đông Phương Quốc."
Trúc tần thì xưa giờ ít nói nên cũng mặc cho bọn họ khua chân múa mép. Hai vị quí nhân thì im lặng chờ xem kịch hay. Nghi phi vẫn bí ẩn như thường.
Ninh phi bây giờ mới lên tiếng:
- Thục phi người ta đường đường là công chúa lớn lên trên thảo nguyên, các ngươi cũng thật to gan đi thách đấu với nàng ấy.
Nhan Tuyết Nhi nghe Ninh phi nói thế, thẹn quá hoá giận nói:
_Có gì mà không dám, ả ta chắc gì đã hơn ta, tất cả chỉ là lời đồn, có ai tận mắt chứng kiến tài năng cầm cung của nàng ta chưa?
Ninh phi bĩa môi:
- Cứ chờ xem.
======
Ngày đi săn đã đến, như thường lệ, năm nào hoàng thượng cũng dẫn cả hậu cung đi theo, trừ những phi tử bị bệnh, bị cấm túc, mới sinh con thì tất cả đều phải đi. Mỗi vị phi tử sẽ được cấp một chiếc xe ngựa. Các vị chủ tử các cung ai cũng tranh thủ đợt đi săn này mà tìm cơ hội tiếp cận hoàng thượng nên thiếu điều dọn cả cung đi theo. Tuy nhiên hầu hết các vị chủ tử đều quen có người hầu kẻ hạ vì vậy đám cung nhân đi theo cũng không hề ít. Mà địa điểm đi săn lần này chính là phía Bắc giáp ranh với Diệp Hàn Quốc nên cũng ảnh hưởng không ít, thời tiết luôn luôn lạnh lẽ, trong khi đó người hầu thì mặc phong phanh vì vậy ai cũng sợ chuyến đi này. Đến khi chủ tử cung Ngọc Tâm đi ra thì ai nấy cũng hết sức ngạc nhiên. Hành lí của bọn họ chỉ có vài bộ quần áo đơn giản và áo khoác để giữ ấm, ngoài ra không mang gì thêm, đám người đi theo cũng chỉ vỏn vẹn bốn người. Nhưng thứ khiến cho các cung nữ thái giám của các cung khác ghen tỵ với bốn cung nhân của Ngọc Tâm cung chính là đãi ngộ của chủ tử đối với người hầu. Trong bốn người, ai cũng mặc áo ấm lông thật dày trông rất ấm áo, lại còn được ngồi xe ngựa với chủ tử, còn bọn hẵn đã ăn mặc phong phanh lại còn phải đi bộ. Thật ra, bổng lộc tháng của cung nữ, thái giám ở Lăng Thiên thành không phải không đủ cho bọn họ mua áo khoác mà chính là do chính chủ tử của bọn họ cố tình cắt xén bớt. Còn chủ tử Ngọc Tâm cung thì ngược lại. Lý Quân Khuê không những không cắt xén bớt mà còn cho thêm, số ngân lượng cho thêm càng nhiều gấp đôi số bổng lộc bình thường, như vậy thì mỗi người trong đám Tiểu Phong đều nhận bổng lộc tháng gấp ba lần cung nhân của các cung khác. Chả trách cung nhân nào cũng mơ được làm việc tại Ngọc Tâm cung nhưng đáng tiếc, Ngọc Tâm cung chỉ cần bốn người đám Vân Lạc thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.