Lý Dĩ Thành về nhà, lại ngủ ba ngày nữa. Khưu Thiên nghe quyết định của cậu xong, chỉ thản nhiên nói: “Tự lo thân mình đi, ba chục tuổi đầu rồi… quà đâu?”
Cuối tuần đầu tiên ở Đài Bắc, Dương Tiếu Văn hứng chí bừng bừng xà nẹo Lý Dĩ Thành đòi nấu cà-ri gà, vậy là sau bốn năm Lý Dĩ Thành lại một lần nữa đến nhà Dương Tiếu Văn, nhìn Dương Tiếu Văn mở cửa, lòng cậu tự dưng nao nao khó tả, nghĩ chẳng biết quán mỳ hồi xưa còn đó không nữa.
Cậu nhìn Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn cũng quay lại nhìn cậu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Quán mỳ ấy vẫn còn, có điều thành quán mặt phố rồi.”
Lý Dĩ Thành bật cười. Người này a, thật là…
Nhà họ Dương không còn là những gian phòng trống trải sơn trắng toát như trước nữa, giờ thì đồ gỗ nâu sẫm, bài trí thật gọn gàng ấm cúng. Cạnh cửa sổ phòng đọc sách để trống một khoảng rộng rãi, chỉ kê một cái bàn lớn màu gỗ nhã nhặn.
“Để lúc nào em chuyển đến, cho em dùng làm phòng làm việc.” Ánh mắt Dương Tiếu Văn lấp lánh tia chân thành trìu mến.
Lý Dĩ Thành cười, giơ tay vò tóc anh ta: “Anh tự tin dữ ta.”
“Đương nhiên, nhất định anh sẽ vít được em xuống nước.” Dương Tiếu Văn nghênh ngang vênh mặt, đoạn quay lại nhấc bổng Lý Dĩ Thành lên xoay xoay một vòng, rồi kéo tuột cậu vào phòng ngủ.
Phòng ngủ có một mặt tường sơn màu lam, chính giữa treo bức tranh của cậu, hòn đá với bưu thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-da-thanh/2340262/chuong-24.html