“Sau đó, lúc gặp em ở quán mỳ anh mừng muốn khóc, em chịu nói chuyện với anh, mà lại không có vẻ giận dỗi gì hết, anh nghĩ không chừng mình có thể là bạn rồi, hôm đó về A Tả lại làm ầm lên, cậu ấy bực mình vì thấy gặp em xong anh vui vẻ thế, kết quả là đang cãi cọ thì Tiểu Đồng gọi điện, nói em đang khóc…”
Cái đêm nước mắt nhòe mi ấy dần dần trở về trong tâm trí Lý Dĩ Thành theo giọng nói êm ái của Dương Tiếu Văn, nhưng đau thì cậu không cảm thấy nữa, không phải cậu không nhớ, mà là cậu đã bước qua rồi.
“Anh gọi cho em, nghe thấy tiếng em khóc trong điện thoại, anh thấy như sụp đổ tất cả rồi, lúc trước A Tả đòi chia tay anh cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế, anh lao ra cửa muốn tới nhà em, cậu ấy giận điên lên, giật tranh của em xuống tính quăng xuống sàn, anh xô cậu ấy ra, cậu ấy ngã va vào tường, anh cũng bất kể cậu ấy có sao không, chỉ nghĩ may sao bức tranh không việc gì, bằng không em sẽ giận, rồi em càng khóc dữ hơn… lúc ấy anh mới biết hết thảy đều sai lầm rồi.” Dương Tiếu Văn nhìn trần nhà, giọng bình thản như đang kể chuyện của một ai đó xa xôi, Lý Dĩ Thành yên lặng nằm nhìn gương mặt quay nghiêng của Dương Tiếu Văn.
“Vậy nên hôm sau Khưu Thiên đến đánh anh, anh liền ngoan ngoãn đứng cho cậu ta đánh, không có đánh lại.” Dương Tiếu Văn cười khổ.
“Đau lắm hả, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-da-thanh/2340260/chuong-25.html