Ngày hôm sau, thời tiết lại chuyển màu âm u, cửa sổ lớn mở rộng, bệ cửa trống rỗng, vắng vẻ, ngoài phòng trăng vẫn lờ mờ sáng, cùng với tiếng mưa khẽ rơi tí tách, Tô Hoài vào mùa này giống như sống trong biển nước, trời mưa không ngừng, ... làm những con người đã cô đơn càng cảm thấy trên đời này giống như chỉ còn lại mình ta.
Triệu Thuyền nằm co ro trên sàn nhà lạnh buốt, đêm qua, cậu khóc thảm thiết đến hôn mê đi, mãi ngày hôm sau tỉnh lại mới nhận ra đầu đau như muốn nổ, vết thương phía sau như càng nặng hơn, dù vết máu giờ đã ngừng chảy, nhưng khi Triệu Thuyền hơi nhúc nhích, vết thương truyền đến cảm giác đau đớn thấu tâm can.
Cậu dựa trên sàn nhà, dùng chút sức lưc còn lại, mất một lúc mới có thể đứng lên, sắc mặt tiều tụy trắng bệch, hai mắt sưng vù, bên khoe miệng còn lưu vết máu.
Cậu vừa bước một bước, lòng bàn chẫn đã đau nhói. Cậu hít ngược một hơi, loạng choạng giơ chân lên, thấy mình dẫm vào chiếc răng bị cắn đứt đêm qua.
Triệu Thuyền ngực phập phồng lấy, cậu nhớ tới quái vật trên người mình đêm qua, cậu không hiểu, vì sao Cố Hạng Thanh lại biến thành sói. Từ tiểu học đến trung học, cậu luôn quan tâm ,để ý tới Cố Hạng Thành.
Theo lời bạn học cùng biết được gia cảnh gia đình hắn, cha hắn lại là tư lệnh danh tiếng lừng lẫy, trong lòng càng thêm kinh hãi kính sợ. Cậu không dám lại gần hắn, từ xa vụng trộm ngắm là được rồi, không nghĩ tới trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cu-dich-nam-nhan/34473/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.