Vương Nguyên chăm chỉ đứng trong bếp làm những chiếc bánh đủ hình. Dù trước đó đã hư vài cái nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc ! Sau mấy tiếng cắm cúi cuối cùng cậu cũng có được sản phẩm như ý.
"Em định mở tiệm bán bánh quy sao ?" Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh giúp cậu bỏ từng cái vào cái túi ni lông nhỏ. Anh lạnh nhạt nói.
"Em định tặng cho mọi người trong nhà !" Cậu chăm chú cột cái nơ xinh xắn màu đỏ vào mấy cái túi đựng bánh.
Anh dừng lại đưa tay kéo mặt cậu về phía mình "Em biết trong nhà này có bao nhiêu người không ?"
"Ưm...em biết cỡ ... Ừm...hơn một trăm người." Cậu trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.
"Không cần phí sức !"
"Không sao ! Giáng sinh thì phải có quà chứ. Mau lên mau giúp em gói lại !" Vương Nguyên đẩy tay anh ra tươi cười nói sau đó quay lại làm việc đang làm.
Anh đứng nhìn cậu thở dài thật là...đường đường là một chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng vậy mà phải đứng đây gói bánh cho người hầu trong nhà sao !???
Hồi lâu sau đống bánh mà cậu chuẩn bị rất nhiều được bỏ gọn vào trong một cái thùng to. Quả thật như lời anh nói cậu có thể mở một tiệm bánh quy rồi. Vương Tuấn Khải cầm hộp đựng bánh lên phòng ...
- [ 5 :p m ]
"Tuấn Khải...anh nhìn xem có được không ?" Từ trên phòng cậu chạy xuống dưới sảnh.
Vương Nguyên mặc một chiếc áo phông màu đỏ quần jean ôm sát đùi. Nhìn cậu vừa dễ thương lại mang màu sắc mùa giáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362782/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.