Vương Nguyên quay đầu lại có chút ngỡ ngàng "Tuấn Khải ? Sao anh lại ở đây ?"
"Có chút chuyện !" Vương Tuấn Khải nhàn nhã nói.
Triệu Dĩnh thấy anh thì cúi đầu chào "Đi mua đồ sao không dùng thẻ anh đưa ?"
"Ưm...không cần em có thể tự trả." Vương Nguyên cười nói.
Lúc trước anh có đưa cho cậu một cái Platinum Card nói là khi nào cần thì hãy sử dụng nhưng cậu cũng có thẻ tín dụng riêng nên không cần dùng đến.
"Mau tính tiền !" Vương Tuấn Khải đanh mặt lại hất mặt về phía chiếc thẻ mà anh đưa ý muốn nói hãy dùng cái thẻ ấy.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Platinum Card trước mắt có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó vui mừng muốn ngất đi Platinum Card là cái khái niệm gì? Bên trong thẻ chính là quẹt tiền không giới hạn chỉ có những nhà tài phiệt hay những thương gia giàu có mới sở hữu được cái thẻ quý báu này. Người phục vụ hai tay cầm lấy quẹt một lần rồi luyến tiếc trả lại cho anh.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy chiếc thẻ bỏ vào trong bóp cầm lấy hai món đồ trên quầy thu ngân sau đó nắm tay cậu ra ngoài "Tuấn Khải để em cầm con voi." Vương Nguyên chìa tay mong đợi con voi to bự ấy từ anh Vương Tuấn Khải mỉm cười đưa cho cậu.
"Ấy Tuấn Khải ! Cái tên chết tiệt này cậu làm tôi đi tìm đấy." Một giọng nói tức giận phát ra vừa mới bước ra khỏi cửa Dịch Dương Thiên Tỉ đã xối xả nói.
"Chuyện gì ?" Vương Tuấn Khải bình thản nói như anh vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362781/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.