Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ đành phải đi ra ngoài quản gia cũng đành đi theo. Họ nghĩ bây giờ cách tốt nhất để anh bình tĩnh lại là để anh một mình nếu anh nghĩ cách đập tan mọi thứ là cách tốt nhất đã hạ cơn giận thì họ nên để cho anh làm vậy.
"Lần đầu tiên....tôi thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy ." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cánh cửa phòng của Vương Tuấn Khải tiếng đập phá đồ tiếng đổ vỡ vẫn còn vang.
"Phải ! có lẻ cậu bé ấy là người duy nhất." Lưu Chí Hoành nhếch miệng cười."
" Quản gia phiền lấy giúp tôi cái laptop trong cốp xe nhé tôi và Thiên Tỉ sẽ vào phòng "P.A" có chút việc cần làm." Anh quay sang nói với quản gia. Quản gia gật đầu đi ra ngoài. Lưu Chí Hoành hất mặt về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý Dịch Dương Thiên Tỉ bước theo sau.
*Rầm choang rầm.....
Tiếng vỡ không ngừng phát ra căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô cùng bừa bộn . Bàn , ghế bình hoa , tài liệu , mảnh thủy tinh đầy ở dưới sàn . Tiếng rút khí của Vương Tuấn Khải trở nên rợn người, anh đập mạnh lên cái bàn làm việc hét lên: "Nguyên Nguyên....EM ĐANG Ở ĐÂU." Bàn tay cứng chắc lật đổ chiếc bàn nặng xuống đất. Vương Tuấn Khải từ từ trượt xuống anh dựa lưng vào bức tường ngước mặt lên cao đôi mắt anh nhắm lại hơi thở ngày một nặng nhọc "Nguyên Nguyên.... Nguyên Nguyên...." đôi môi khiêu gợi phát ra liên tục cùng một câu nói cửa phòng đột nhiên mở nghe có tiếng mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362737/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.