Lúc này Vương Tuấn Khải tức giận trở về nhà anh...không tìm thấy cậu bước vào thư phòng cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành. Anh ngồi đối diện hai người bằng hữu ngả lưng dựa vào sofa anh bây giờ đang rất cố gắng bình tĩnh:
"Cậu định đưa cho ông ta hai trăm tỉ thật sao ?" Lưu Chí Hoành lên tiếng hỏi.
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn anh khóe môi nhếch lên "Chắc vậy."
"Cậu điên sao ? Cậu nghĩ khi cậu giao tiền ra thì Nguyên Nguyên có thể sống sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Hừ....tôi sẽ giao nhưng ông ta không thể lấy đi được."
"Ý cậu là sao ?" Lưu Chí Hoành khó hiểu nhìn anh.
"Tôi có một kế hoạch thế này các cậu hãy nghe cho kỹ...." Vương Tuấn Khải lên tiếng nói anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu . Anh muốn cứu cậu nhưng anh biết dù có giao tiền cho ông ta thì cũng chưa chắc có thể cứu được cậu. Vì vậy chỉ còn cách là phải lập sẵn để vừa cứu được cậu và vừa có thể tống Vương Quy vào tù.
Sau khi nghe xong kế hoạch của anh Dịch Dương Thiên Tỉ liền cười Ngơi nói: " Này trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?" Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn anh anh lại thở dài "Tôi chỉ lo cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm."
"Ông chủ có người gửi thư cho ông chủ." Tiếng quản gia vọng lại từ ngoài cửa rồi hất mạnh về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý anh liền đứng dậy mở cửa khuôn mặt ai oán nói: "Tôi là osin của anh chắc ?"
"Được rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362736/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.