Vương Nguyên ngồi phịch xuống ghế. Tất cả là tại cậu...Một dòng nước ấm chảy quanh gò má trắng nộn cậu sợ đến người phát run cậu hiểu cảm giác khi bị viên đạn cắm vào vai như thế nào thực rất đau ...
Vương Nguyên cúi đầu khóc nức nở cho đến khi một giọng nói phát ra "Tiểu Nguyên."
Cậu ngước đầu lên nhận ra bóng dáng của Vương Chính sau làn nước ướt đẫm. Cậu chạy lại ôm lấy anh "Anh ơi...Làm sao đây ? Tuấn Khải đã ở trong đó rất lâu rồi em rất muốn vào trong đó nhưng lại sợ làm vướng tay vướng chân Bác sĩ...em rất lo cho anh ấy....huhuuu...."
"Không sao đâu !" Vương Chính vỗ lưng cậu Vương Chính vừa xuống sân bay thì đến trường Diamond tìm cậu nhưng khi đến đó thì mới biết được sự việc liền vội vã chạy đến đây. Cũng may người bị thương không phải là cậu...mà là...Kẻ Thù của anh...
• Bên trong phòng phẫu thuật
"Thưa ông chủ đã xong rồi ạ." Bác sĩ Thạc băng bó vết thương cho Vương Tuấn Khải xong cung kính nói "Vết thương cũng không quá sâu có thể cử động tay được nhưng không nên va đập mạnh với thứ gì đó kẻo đường may sẽ bị rách."
"Được rồi." Anh khoác chiếc áo vào quay sang ám vệ ra lệnh "Đưa điện thoại cho tôi."
"Thưa đây ạ."
Vương Tuấn Khải bấm dãy số dài sau đó áp vào tai "Nguyên Nhi đã tỉnh chưa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821891/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.