Sau khi chạy lên tầng hai cậu ra đứng ở ban công nơi ấy ít sinh viên qua lại dựa người vào ban công chán nãn thở dài. Hộp cơm do Vương Tuấn Khải cất công làm cho cậu giờ đã không còn thấy cậu buồn bã như thế Triệu Dĩnh từ trong tối bước ra. "Cậu chủ ! Ngài có cần tôi đi mua thức ăn không ?"
Cậu ngước mắt nhìn Triệu Dĩnh đôi mắt rủ xuốg "Không cần ! Phải rồi việc lúc nãy anh đừng nói cho Tuấn Khải biết nhé."
"Chuyện đó...thật xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được thuộc hạ sẽ bị giết mất."
"Aizz..." Vương Nguyên thở dài cảm thán, đang trong lúc không biết làm sao thì điện thoại của cậu rung lên là số của Vương Tuấn Khải cậu hít một hơi thật mạnh sau đó tươi cười bắt máy "Tuấn Khải !"
"Đã ăn trưa chưa ?" Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Vương Nguyên nghe câu hỏi của anh do dự một chút rồi trả lời "Ưm....em...đang ăn !"
"Vậy sao ? Có ngon không ?"
"Rất ngon ! Phải rồi Tuấn Khải à chiều nay anh không cần phải đón em."
"Tại sao ?"
"Ưm...em...em...à...em định đi mua cho anh một ít đồ."
"Mua cho anh ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821878/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.