Đêm khuya tòa biệt thự phương Tây phá lệ yên tĩnh ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng chiếu qua cánh cửa sổ sát đất vào phòng của cậu và Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên nằm trong lòng anh mơ màng tỉnh dậy cậu dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp ngáp nhẹ một cái Vương Nguyên nhấc nhẹ tay của Vương Tuấn Khải ra cố gắng ngồi dậy "Đói quá." Vương Nguyên nhìn anh bất mãn nói nhỏ. Tất cả cũng là tại anh hết giận là được rồi sao lại khiến cậu ôm bụng đói mà đi ngủ chứ. Cậu đưa tay lay người anh "Tuấn Khải...Tuấn Khải à ! "
Vương Tuấn Khải nhíu mày mở mắt ra thanh âm trầm thấp lạnh tanh vang lên giữa đêm khuya "Chuyện gì ?"
"Em đói..." Vương Nguyên phụng phịu nói. Kèm theo đó là khuôn mặt giận dỗi.
Vương Tuấn Khải ngồi dậy với tay lấy cái áo khoác bên cạnh khoác lên người cậu cái áo rộng thùng thình phần tay áo dài hơn tay cậu một khúc. Anh xoa đầu cưng chiều cất tiếng "Đi xuống dưới ăn cơm." Rồi bước xuống giường chợt cậu lên tiếng "Anh à..."
Nghe giọng nói cậu chợt ngọt một cách lạ thường anh nhíu mày quay lại. Vương Nguyên giang hai tay ra , híp mắt nói. "Bế em."
"Sao ?" Anh khó hiểu nhìn cậu, cậu....sao lại nhõng nhẽo đến vậy !???
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821867/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.