Lần đầu tiên cậu dám đe dọa anh. Tim cậu đập thình thịch ngày càng mạnh . Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn cậu. Bảo bối của anh hôm nay lại dám lớn tiếng hù dọa anh sao ? Thật thú vị "Em dám sao ?"
"Ư...ưm. Phải !"
"Vậy nếu như....anh vẫn không ra ngoài thì tối nay em nghĩ...em có thể không cho anh ngủ chung giừơng được không ?" Vừa nói anh vừa nhích lại gần Vương Nguyên từ từ lùi ra sau.
Cậu hít một hơi đôi mắt ngấn lệ nhăn mặt nói "Vương Tuấn Khải...anh...anh ăn hiếp em !"
"Có sao ?" Anh cười tà ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên. Nhu tình nói.
"Chính là như vậy ."
"Haha...không cần phải khóc. Ngoan ngoãn thay đồ. Anh xuống dưới chờ em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821860/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.