Huyền bí cảnh thi quái đen như mực liền một chút ánh sáng cũng không có, một mảnh tĩnh mịch.
Thi quái nguyên tụ lại ở thần miếu liền không thấy bóng dáng đâu, nhiều năm không có người đi vào đây, khiến cho kiến trúc nơi này bao phủ một tầng không khí hoang phế.
Liễu Vũ đứng ở bậc thang thần miếu huyền bí cảnh thi quái, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái. Cô lúc ở bên ngoài, nếu bản thân không muốn đi bộ liền có thế bay ở không trung, thân nhẹ như gió, tự do tự tại muốn bay như thế nào thì bay như thế đó, đi vào nơi này trên người liền như có cảm giác bị núi đè, lại tựa như dưới chân có một lực hút cực lớn, nhiều nhất chỉ có thể dán sát mà lướt, cảm giác cũng bị hạn chế đi nhiều.
Cô đã quen với việc liếc mắt đảo qua một cái, tình huống mấy chục dặm đều có thể thấy được rất rõ ràng, hiện giờ chỉ cho có cảm giác được một khu vực nhỏ xung quanh.
Mắt Trương Tịch Nhan đánh gái bốn phía, nói: “Nơi này lâu rồi không có hiến tế cung phụng, nhóm thi quái hẳn là kéo tới nơi khác rồi, hơn nữa trước đó có trận chiến ở Thiên Phượng tộc, kéo ra quá nhiều thi quái, khiến cho chúng nó giảm đi một phần lớn, nói vậy rất khó có thể gặp lại thịnh cảnh đã từng.”
Liễu Vũ đau lòng thợ mỏ miễn phí của mình.
Trương Kiều Nghiên đi theo phía sau hai nàng khi vào bước vào trong huyền bí cảnh thi quái chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3676528/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.