Chương trước
Chương sau
Trương Tịch Nhan một bên xử lý con rồng trước mặt, một bên chỉ dẫn giảng dạy cho Liễu Vũ, khiến cho một con rồng phải hóa giải tới một tháng. Đã vậy ngoài hóa giải cũng chỉ rút được gân rồng, bộ xương được gỡ ra vẫn chưa được gia công.

Liễu Vũ nhìn đến mớ hải sản khủng bố trong giới thạch, nên cô đã quyết định, mặc kệ số hải sản này đáng giá bao nhiêu, đưa hết toàn bộ cho Trương Tịch Nhan dùng để đánh sâu vào thần cảnh. Chuẩn bị thêm nhiều một ít tài nguyên, tổng vẫn có thể dùng ở thời điểm cần thiết.

Cô đem viên giới tử thạch chứa hải sản của mình thả vào trong tay Trương Tịch Nhan, nói: “Cho chị.” Suy nghĩ một chút lại lấy về, đem những con cá nhỏ tôm nhỏ có đạo hạnh thấp chuyển ra ngoài, đem toàn bộ hải tiên còn lại cho Trương Tịch Nhan hết.

Tôm nhỏ với cá nhỏ không có tác dụng lớn với Trương Tịch Nhan, rửa sạch lại còn phải tốn công, lại là thứ đệ tử Cổ Đạo Tông có thể dùng được. Cô dự định dùng số này khen thưởng khích lệ cho nhóm công nhân cho có động lực làm việc, số này đối với đệ tử Cổ Đạo Tông cũng coi như là tài nguyên khan hiếm, vừa lúc cô có thể đem ra để dùng.

Trương Tịch Nhan nắm giới tử thạch trong tay, nhìn Liễu Vũ không chớp mắt. Liễu Vũ xác thật không có kiên nhẫn để làm cu li thu thập số hải sản này, nhưng hoàn toàn có thể lấy toàn bộ định giá bán đi cho Địa Linh giới, Quỷ giới và các giới nhỏ khác, sẽ có rất nhiều người nguyện ý bỏ ra giá cao để mua hoặc lấy vật liệu để đổi hoặc là đổi ra linh tinh đều được, cũng đủ để Liễu Vũ có cuộc sống sung túc giàu có, nhưng lại cho cho nàng hết, như vậy thì sẽ trở thành người nghèo cũng nên.

Liễu Vũ nhìn thấy bộ dáng cảm động của Trương Tịch Nhan, trong lòng mỹ phiên nhiên, cái đuôi đều muốn nhếch lên tới, nói: “Chị cứ dùng sức mà tiêu, như vậy em mới có động lực kiếm tiền.”

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ, vui vẻ, hỏi: “Em biết nếu chị dùng sức tiêu mà nói, sẽ cần đến bao nhiêu tiền không?”

Liễu Vũ hỏi: “Bao nhiêu? Nhiêu đó vẫn không đủ sao? Em lại kiếm thêm.”

Trương Tịch Nhan cười cười, không nói tiếp.

Nếu nàng dùng sức tiêu, không nói cái khác, dùng để tạo nên một thân thể rắn chắc, bền khiêng luôn chiến giáp lẫn vũ khí chắc cũng đủ đi? Còn muốn phù hợp với yêu cầu của nàng, đó chính là khiêng được lực lượng công kích Thần cấp Thiên Nhãn, cái này thật là đào rỗng của cải cũng không đủ. Bất quá, có lẽ về sau sẽ có thể.

……..

Liễu Thụ tự mang theo người, chạy đến các khu vực khai thác mỏ thuộc sở hữu của Cổ Đạo Tông, đem sổ sách lui tới, mỏ đồ của các khu vực khai thác mỏ, sổ sách và các chương trình quản lý đều đóng gói toàn bộ mang về, thậm chí còn dùng pháp bảo ghi hình đem các khu vực khai thác thu lại một lượt, e sợ nửa điểm yêu cầu của Liễu Vũ khi cần không có.

Khu vực khai thác mỏ của Cổ Đạo Tông ngày thường ngay cả đệ tử nội môn cũng khó có thể tiếp xúc được, Liễu Vũ lão tổ đối với bọn họ mà nói chính là nhân vật chân chính là thần, mà Liễu Thụ lại là đại tổng quản của Vân Hải Ngọc Các, ở trong mắt đa số bộ phận Cổ Đạo Tông, đó chính là đại nhân vật cao không thể phàn, hắn tự cầm thư tay của Liễu Vũ đi qua, đừng nói dọn tư liệu sổ sách văn hiến, dọn luôn cái quặng đều được.

Ở Cổ Đạo Tông các quặng mỏ đang khai thác có 13 xưởng, tất cả đều là quặng linh tinh, ngoài ra đều ở bí cảnh, hàm lượng quặng và phẩm chất đều thật bình thường, mở ra tới thường là linh ngọc, còn linh tinh thì có rất nhiều tạp chất, thông thường đều phải trải qua gia công mới có thể sử dụng làm tiền.

Liễu Thụ phỏng chừng Liễu Vũ chưa từng tiếp xúc với loại này, còn cố ý mang theo chút nguyên thạch trở về.

Số nguyên thạch này rất giống ngọc liêu nguyên thạch mà Liễu Vũ biết. Ngọc liêu nguyên thạch có ngọc hay không thì không thể biết được, bắp như thế nào, phải mài lớp da ra, cắt vào trong mới biết được, linh ngọc cùng linh tinh đều chung một cách kiểm tra này.

Liễu Vũ bởi vì khi ở huyền bí cảnh thi quái đã cắn nuốt đại quỷ được sinh ra từ quặng quỷ linh tinh, thu được năng lực dò xét linh tinh. Cho dù là không cắt ngọc liêu nguyên thạch ra chỉ cần cô liếc mắt liền có thể nhìn thấu, sau khi vừa nhìn thấy, đối với sự bần cùng của Cổ Đạo Tông lại thêm nhận định.

Linh tinh mà Liễu Thụ mang về, là hắn đã cố ý tìm người thạo nghề chọn nguyên thạch, đem nguyên thạch trong số những nguyên thạch tốt nhất mới mang về đây. Tuy nói không có cách nào để xem chuẩn hoàn toàn, nhưng trên cơ bản vẫn có thể nắm chắc được năm sáu phần, giữ gốc cũng có thể mở ra được linh ngọc.

Ở trong tưởng tượng của Liễu Vũ, việc khai thác linh tinh, không thể nói giống đào than đá được, đào tới tầng than thì toàn là than đá, kia ít nhất cũng giống với đào khoai lang đỏ được khoai lang đi, đào nham thạch liền ra linh tinh đi. Nhưng trên thực tế thì không phải, nó là ở bên trong tầng nham thạch mọc ra một đống đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhiều nhất là loại nặng mấy chục hoặc trên trăm tấn, ít hơn chút là loại to cỡ một người, to cỡ ngón cái cũng có.

Số đá này đào ra một đống, phần lớn đều là linh đầu, chúng chỉ bao vây quanh những cục đá, có thể có Linh khí hình thành trong quá trình cùng với linh dịch khóa chúng lại bên trong, cuối cùng là qua ngày dài tháng rộng chúng lại cùng với những cục đá này dung hợp lại với nhau. Bên trong những cục đá này ở một số bộ phận có hàm lượng linh tinh, linh ngọc, trên cơ bản nó giống kiểu bên trong ta có ngươi, bên trong ngươi có ta, được tính là tốt, chính là hàm lượng linh tinh tương đối nhiều, kém hơn một chút là nhìn không thể thấy được màu của linh tinh bên ngoài.

Liễu Vũ từ nơi đó của Trương Tịch Nhan đào được một viên linh tinh trạng thái trong suốt, gác tại đây một đống, kia quả thực ngao coi quần hùng đủ để xưng hoàng đế.

Liễu Vũ nhìn đống nguyên thạch mà Liễu Thụ mang về, ngay cả hứng thú mở ra đều không có.

Liễu Thụ không biết Liễu Vũ đã sớm nhìn thấu được đóng nguyên thạch này, hứng thú bừng bừng mà nói cho Liễu Vũ các mở linh tinh như thế nào. Hắn chọn khối nguyên thạch to cỡ quả dưa hấu đã được người thạo nghề chọn cho là khả năng có linh tinh cao, vén tay áo lên, cầm lấy đao cưa đá liền bắt đầu cưa.

Hắn cầm đao nhỏ, giống như tước mỳ mà tước cục đá từng tầng từng tầng, cạo ra một đống đá vụn, đất vụn, càng tước đá chất càng nhiều, trong vụn đá tước ra còn có chứa trạng vật như tinh thể. Hắn nhặt lên đưa cho Liễu Vũ xem, nói: “Cái này gọi là toái tinh tiết, có cái này liền có thể có linh tinh, nhưng không nhất định thành hình, cũng có thể là bên cạnh có linh tinh hình thành, cái này chỉ là sót lại. Mở cái thứ này, thành phần đánh cuộc rất lớn, ra hay không ra không nhất định.”

Liễu Vũ nói: “Mở đi, ra đó.” Con rận dù nhỏ nhưng cũng là thịt, đủ để chi trả một tháng tiền công có môn tạp dịch.

Liễu Thụ được sự ủng hộ lớn, nói: “Nhận lời tốt đẹp của cô tổ tông.” Hắn tiếp tục cưa, cưa được một nửa, mới chỉ thấy được cặn của linh tinh vẫn chưa thấy được linh tinh, mới nói với Liễu Vũ: “Còn có một nửa chưa cưa, vẫn còn có cơ hội.”

Hắn lại cưa thêm sâu vào một phần ba, cuối cùng moi ra được một khối linh tinh to cỡ đầu ngón cái.

Cục đá này có hàm lượng linh tinh chiếm một nửa.

Nét vui mừng lộ rõ trên mặt của Liễu Thụ, “Cô tổ tông vận khí tốt, cắt ra được một khối linh tinh có phẩm chất trung bình.”

Liễu Vũ vô ngữ, nói: “Cậu đem về một đống ngay cả một viên thượng phẩm cũng không có à?”

Liễu Thụ nói: “Vạn nhất có thì sao, không mở, không thể biết chuẩn được.” Hắn đốn hạ, lại bổ sung thêm câu, “Bất quá, dựa theo phẩm chất mạch khoáng mà nói, xác thực rất khó tìm ra được linh tinh thượng phẩm, trừ khi là mạch khoáng hình thành do chiến trường cổ hoặc là nơi thần vẫn, mấy cái đó mới thật sự phì.”

Liễu Vũ hiện tại có thể xác định quặng quỷ linh tinh ở huyền bí cảnh thi quái có thể đem những quặng mỏ linh tinh của Cổ Đạo Tông sở hữu treo lên đánh. Cô cũng xem như hiểu được vì cái gì Trương Kế Bình đều cả ngày khóc than, kia không phải là khóc, mà là thật sự nghèo. Cô đánh thế Cổ Đạo Tông dốc sức một phen nước mắt chua xót, này là đã trải qua cuộc sống nghèo khó tới mức nào.

Liễu Vũ để Liễu Thụ mang trả lại cái nguyên thạch đã lấy về, nhận lấy tư liệu, sổ sách và các chương trình quản lý trở về phòng lật xem.

Cảm giác của cô hiện tại phi thường cường đại, năng lực ghi nhớ cũng tương đương rất tốt, sách đọc cũng thật nhanh, mức độ đọc nhanh như gió, mà đã nhìn qua một lần là có thể không quên, thành ra xem tư liệu cũng rất nhanh chóng.

Trên cơ bản lấy quặng thuộc về loại việc tốn sức nhưng không cần kỹ thuật gì nhiều, thợ mỏ chỉ việc vùi đầu vào đào quặng thuận tiện chú ý đến không đào lên những thứ kỳ quái gì đó là được, những nơi dễ gặp nguy hiểm, đều sẽ được viết vào trong chương trình quản lý an toàn, còn có pháp bảo giám sát, khi có tình huống khẩn cấp phát sinh, còn có nơi để tị nạn.

Trương Tịch Nhan rất yêu quý mạng người nên sẽ rất chú ý tới việc đào quặng an toàn, cũng rất chịu khó bỏ tiền vốn, không chỉ ở xưởng trên mặt đất có phòng ngự pháp trận bảo hộ doanh địa, mà ở phía dưới quặng còn yêu cầu cứ cách mỗi 200m liền đào một cái sơn động đủ rộng có thể chứa đủ thợ mỏ ở 200m xung quanh, bên trong có đặt trận bàn phòng ngự đại trận, một khi có tình huống phát sinh đột xuất, nhóm thợ mỏ có thể lập tức trốn vào trong pháp trận phòng ngự, hơn nữa còn có thể đưa tin cầu cứu lên mặt đất.

Cho dù là thợ mỏ cũng sẽ có một ít đạo hạnh, ngược lại không cần phải sợ sụp quặng, hay nước thấm vào gì đó, mà ở Bất Chu Sơn này cái thứ hiếm lạ gì cũng có thể xuất hiện, bên trong quặng đào ra yêu quái ra quỷ là chuyện thường ngày như cơm bữa, còn có một số thứ có chứa kịch độc, hoặc là những thứ như Địa Sát chi khí trầm xuống phía dưới gì đó.

Chi tiêu cho phòng ngự pháp trận là chiếm cứ đầu chi lớn nhất, công cụ đào chỉ có thể xem như số lẻ, còn lại chính là một ít tiền lương, tiêu dùng và thức ăn. Đối với việc này, Liễu Vũ không có lời gì để nói, dù gì Trương đại lão cũng dự tính là lấy xương của Thiên Long để tạo phòng ngự pháp trận ở khu vực khai thác mỏ huyền bí cảnh thi quái, những thứ chi tiêu khác cho khu vực khai thác mỏ so với chi cho phòng ngự pháp trận, quả thực chỉ là mưa bụi.

Khai thác quặng mỏ quỷ linh tinh xác thật là có tiền, nhưng phí tổn cho việc khai thác quả thật rất cao!

Mở ra loại quặng có phẩm chất thấp, sự thật có thể gom lại được ba phần lời đã là không tồi, ở đây lại không có nộp thuế nên chẳng phân biệt thành tiền tài có thể có lợi nhuận. Đào cát, đào than đá đều có thể dễ kiếm được tiền hơn.

Liễu Vũ đối với với sự bần cùng của Cổ Đạo Tông, lại có thêm một cái nhận thật sâu hơn nữa, cho nên lúc trước Trương Tịch Nhan nguyện ý dùng nhiều quỷ linh tinh như vậy để cô có thể thành thần, kia thật sự là vô địch chân ái a.

Cô đọc xong tư liệu khai thác mỏ, lại thuận tiện xem qua một lượt các sổ sách.

Trương Tịch Nhan là chưởng quầy phủi tay, bộ dáng của đứa con trai tiện nghi Trương Kế Bình cũng không tính là quá khôn khéo, ngoài ra cả ngày bận rộn sắp thành cẩu, chưa chắc có thời gian đi xem việc làm sản xuất ở các các quặng xưởng, người phía dưới có rất nhiều cơ hội ở giữa kiếm lời đút túi riêng.

Cô đem các mục thuộc sở hữu của các quặng mỏ khai thác xem qua, hạch toán xong liền phát hiện, hoặc là có một cao thủ chuyên làm giả các mục, hoặc là những người quản lý các khu vực này thật sự quá sạch sẽ, không làm ra những chuyện lung tung rối loạn. Cô đi đến mật thất, tìm Trương Tịch Nhan một bên đang phao thuốc tắm, một bên dùng Thần Thiên Nhãn luyện chế cái thứ quỷ gì đó, hỏi: “Trương Tịch Nhan, quặng xưởng của Cổ Đạo Tông cũng sạch sẽ quá mức đi, sạch sẽ tới em không thể nào tìm ra được nửa điểm tật xấu.”

Trương Tịch Nhan nói: “Các khu vực khai thác mỏ đều có cổ người tổ tông tọa trấn, không có người nào lại ở phía trên mà giở trò ở đây. Tông môn quy củ nghiêm, Cổ Đạo Tông lại ngăn cách với ngoại giới, khu vực khai thác là ở bí cảnh, muốn chạy cũng không có nơi để chạy, trái pháp luật phí tổn quá cao.”

Liễu Vũ nhớ tới cái quyển tông môn quy củ của Cổ Đạo Tông so với gạch còn dày hơn, cùng với đại lão chấp pháp thiết diện vô tư Trương Kiều Nghiên. Cô ở bên cạnh ao ngồi xuống, nói: “Xem xong tư liệu quặng xưởng, em phát hiện khi khai thác quặng mỏ khó nhất cư nhiên là bày trận, cái này em không trị được.” Bố trí xong một cái trận, là việc không hề đơn giản, đào quặng là việc tốn sức, tiêu chuẩn quản lý phỏng chừng yêu cầu chỉ cần tốt nghiệp tiểu học là đủ dùng rồi.

Trương Tịch Nhan nói: “Cấp bậc của huyền bí cảnh thi quái quá cao, người ở phòng pháp trận nội môn Cổ Đạo tông không thể trị được, chỉ có thể tự chị đến làm.” Khi nàng nói chuyện, đem một đoàn chất lỏng sền sệt màu vàng kim trong tay ngưng tụ thành hình dạng của hai chiếc nhẫn, sau đó ở bề mặt bên sườn hạ xuống phù văn phòng ngự thật mạnh, ở đó còn thiết kế thêm một cái không gian khắc xuống pháp trận phòng ngự, cuối cùng ở mặt trong còn khắc thêm chữ lên trên. Một chiếc khắc chính là “Liễu Vũ”, chiếc còn lại khắc chính là “Tịch Nhan”, sau đó dùng Thần hỏa Thiên Nhãn luyện thêm một lần, lấy thần lực làm lạnh cho đông lại, thu công. 

Hai chiếc nhẫn đạm màu vàng kim lượn lờ thần hoa dừng ở trong tay.

Liễu Vũ vui đến khó tự kiềm chế, cười tủm tỉm mà vươn tay phải, kêu: “Trương Tịch Nhan.”

Trương Tịch Nhan cầm lấy chiếc nhẫn có khắc tên Liễu Vũ.

Liễu Vũ “Sách” một tiếng, nói: “Cái đó, em mang chiếc có tên của chị, chị có phải bị ngốc không?” Miệng cô thì nói Trương Tịch Nhan ngốc, nhưng bản thân lại cười như đứa ngốc.

Trương Tịch Nhan đem chiếc nhẫn có khắc tên của Liễu Vũ đặt trong tay Liễu Vũ, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn có khắc tên của mình, mang ở ngón áp út trên tay phải của Liễu Vũ. Nàng nói: “Đôi nhẫn này có Truyền Tống Trận, vô luận là cách xa nhau bao nhiêu, đều có thể sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới truyền tống đến nơi của chiếc nhẫn còn lại.” Đầu ngón tay của nàng xẹt qua tiêm vào ngón tay của Liễu Vũ, chọc ở ngón tay, đem máu tích ở trên bề mặt nhẫn: “Lấy máu nhận chủ.”

Theo máu tươi được nhẫn hấp thu, chiếc nhẫn mang ở trên ngón tay của Liễu Vũ cùng với cô hòa hợp thành một thể, cố cẩn thận nhìn về phía chiếc nhẫn, chỉ thấy chiếc nhẫn kia như dán sát mọc ra từ trong thịt, cùng ngón tay không có lấy một khe hở dư thừa nào, hơn nữa có thể tinh tường cảm nhận được nơi của chiếc nhẫn còn lại. Cô nói: “Bộ dáng này của chị, em còn có một chút riêng tư nào hay không? Em đi tới nơi nào, không phải chị có thể tùy thời tùy chỗ mà rõ ràng sao?” Trên miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng mang chiếc nhẫn có khắc tên mình lên tay của Trương Tịch Nhan, đồng thời cũng cắt qua ngón tay của Trương Tịch Nhan để tích ở trên bề mặt nhẫn.

Ngay tức khắc, một cổ cảm giác vi diệu xẹt qua trong đầu, thật giống như cô cùng Trương Tịch Nhan ở giữa có một sợi dây gắn kết lại với nhau. Liễu Vũ tự tận đáy lòng mà khen tặng: “Nhẫn thật xịn.” Cô mỹ tư tư mà nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay của mình, lại đem tay của hai người đặt vào cùng nhau, sau đó liền thấy thần quang lượn lờ trên bề mặt hai chiếc nhẫn cư nhiên tụ thành một đoàn ở bên nhau. Cô lại lần nữa “Chậc chậc” ra tiếng, nói: “Trương Tịch Nhan, đôi nhẫn này thế nào lại giống như thời điểm hai chúng ta lăn giường như thế.”

Trương Tịch Nhan: “......” Nàng vẻ mặt vô biểu tình là thu tay về, lỗ tai hơi phiếm hồng, nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

Liễu Vũ đầy mặt tươi cười, nói: “Không có a, thật sự rất giống mà.” Cô lại nói: “Đừng tưởng tặng cho em chiếc nhẫn liền tính là xong, chờ tương lai chị thành thần, chúng ta phải làm hôn lễ bổ sung.”

Trương Tịch Nhan liếc mắt qua Liễu Vũ, tâm nói: “Chị luyện chế nhẫn giúp em không phải đã là một đại gia công sao? Mà được thôi, em muốn cái gì thì cứ cho là cái đó đi.”

Liễu Vũ nói: “Cái ánh mắt đó của chị có ý gì? Không phải là muốn bỏ qua hôn lễ đi? Em đã từ từ đợi chị tới khi thành thần mới làm rồi.” Thật sự mà nói từ đại điển thành thần của bản thân cô bị ăn một đoàn lửa liền để lại bóng ma tâm lý. Hôn lễ gì đó, chờ đến khi Trương Tịch Nhan thành thần, xem ai còn dám tới cắn bậy, hừ!

Trương Tịch Nhan sợ lập flag không may mắn, nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, xem như đồng ý.

Liễu Vũ yêu thích không buông tay mà vuốt ve chiếc nhẫn của mình, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lấy ra Quỷ giới Thần đế lệnh trong tay của mình ra, nói: “Cái này hẳn là em không cần tới, có muốn bán đi để lấy một chút tiền không?” Tiền kiếm được từ đào quặng quá chậm, vẫn là bán đi Quỷ giới Thần đế lệnh kiếm tiền nhanh hơn.

Trương Tịch Nhan nói: “Em giữ lại cái này, người khác liền vĩnh viễn không thể gom đủ trọn bộ công pháp tu luyện thành thần.” Nàng có Thiên Nhãn, Liễu Vũ là Hoa Thần Cổ, muốn tu luyện thành thần không cần tới những thứ như này, chỉ cần đủ tài nguyên tu luyện liền có thể đánh sâu vào thần cảnh, đối với những người không phải xuất thân từ Thần tộc mà nói, đừng nói tu luyện thành thần, trên đường tiến giai cũng là một bước một khảm, công pháp không được đầy đủ, đó là một đạo cơ hồ không có hy vọng có thể vượt qua hồng câu.

Lúc Lê Vị sinh ra, người Trương Tịch Nhan bị thương nặng, những việc mà mấy vị Quỷ đế đã làm, làm Trương Tịch Nhan quyết tâm không thể để cho bọn họ cơ hội có thể thành thần, ít nhất bọn họ tuyệt đối sẽ không định từ chỗ của nàng hoặc là từ dưới mi mắt của nàng thành thần được, muốn thành thần sao, trừ phi có bản lĩnh vượt qua được các nàng.

Liễu Vũ đã hiểu, lại ném Quỷ giới Thần đế lệnh vào trong giới tử thạch cho nó tiếp tục đóng bụi. Cô nói: “Chúng ta cùng Thiên tộc khai chiến, chuyện lớn như vậy, thế nhưng Quỷ giới lại không ra tới trộn lẫn vào, cũng thật kỳ quái.”

Trương Tịch Nhan nói: “Ở Quỷ giới đang loạn chính, vẫn đang vì mấy khối Quỷ giới Thần đế lệnh kia đánh tới túi bụi, Quỷ đế ở Tây đế đô đã thay đổi tới ba lần.” Ở Quỷ giới không có soán vị, cường giả vi tôn, chỉ cần có bản lĩnh giết chết Quỷ đế tiền nhiệm, chính mình liền có thể lập tức nhậm chức. Trên tay Quỷ đế có Quỷ giới Thần đế lệnh, Quỷ vương và Quỷ tướng phía dưới sinh ra tâm tư khác ùn ùn không dứt. Đối với nhóm Quỷ vương và Quỷ tướng mà nói, cầm được tàn khuyết Quỷ giới Thần đế lệnh không được đầy đủ tuy không thành được thành nhưng có thể thành bán thần và Quỷ đế nên cũng có lực dụ hoặc phi thường.

Liễu Vũ “Nga” một tiếng, âm thầm cảm khái: Đại lão chính là đại lão, làm trò chưởng quầy phủi tay, đều có thể ở xa xa mà khống chế thế cục ở Quỷ giới.

Trương Tịch Nhan từ trong ao đứng dậy, nói với Liễu Vũ: “Chúng ta đi huyền bí cảnh thi quái.” Nàng đưa tin cho Trương Kế Bình, Trương Kiều Nghiên, Liễu Trạch Lâm và Liễu Thụ, để từng người bọn họ an bài chút nhân thủ, đi theo hai nàng tiến vào huyền bí cảnh thi quái.

Khi nàng bố xong trận sẽ liền bế quan, không rãnh xử lý huyền bí cảnh thi quái, Liễu Vũ là người yêu thích lăn lộn, chắc chắn sẽ không kiên nhẫn ngồi xổm thủ ở huyền bí cảnh thi quái, thời gian ngắn còn được, thời gian dài, tuyệt đối là không thể trụ nổi. Một phần kia của Liễu Vũ, có người Liễu gia trông nôm thế cô, về sau chỉ cần xem sổ sách định kỳ để lấy tiền là được. Huyền bí cảnh thi quái đối với nhóm đệ tử tu luyện Cổ thuật trong tông môn mà nói, đều là môi trường tu luyện thật tốt, những thi quái ở đó cũng cần phải giao cho cổ người tổ tông ở đó trong coi.

B.A
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.